22 tháng 4, 2014

Hai "cầm" Chương 5 - 6



05. Tâm trạng không tốt

Giang Thánh Trác vừa nói xong câu đó, thành công biến mặt cha Giang thành than đen, mẹ Giang lựa chọn đúng thời điểm ho khan một tiếng, "Thánh Trác, con nói chuyện dễ nghe chút không được sao, ba con dạo này sức khoẻ không tốt, đừng có chọc giận ông".

Mẹ Giang lúc trẻ là người phụ nữ xinh đẹp, dù ở tuổi này nhưng vẫn có thể nhận thấy được đường nét xinh đẹp của thời thanh xuân. Giang Thánh Trác có khuôn mặt tinh xảo, tuấn tú phần lớn được thừa hưởng từ bà.

Kiều Nhạc Hi rất bội phục mẹ Giang, dáng vẻ dịu dàng nhưng có thể dễ dàng khắc chế tính khí nóng của cha Giang.

Mặc dù Giang Thánh Trác đã chỉnh sửa vô số lần, đó được gọi là tôn trọng lẫn nhau, giữa vợ chồng phải tôn trọng nhau như đối với một người khách, nhưng cô nghĩ rằng từ 'dọn dẹp' này phù hợp với thực tế hơn.
Ba Giang nhìn vợ mình một cái, quả nhiên là dịu hẳn đi. Bà Giang gắp miếng cá để vào bát của Giang Thánh Trác, sâu xa nói, "Tiểu Trác à, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến tuổi phải lập gia đình rồi, bà thấy con bé nhà họ Trình nhìn cũng không tệ".

Giang Thánh Trác không nói gì, ánh mắt lướt qua người đối diện, nhìn cái vẻ mặt đang hào hứng như người xem kịch của cô, dưới gầm bàn, Giang Thánh Trác đá một phát vào chân Kiều Nhạc Hi làm cô khẽ run lên, cô quay đầu nhìn khuôn mặt tối sầm của Giang Thánh Trác, mới nhớ tới mình đã nhận hối lộ của người ta, thật đúng là 'lấy thân nhận tiền, giúp người nhận xui' mà.

Nhân lúc mọi người đang trầm mặt, Kiều Nhạc Hi mới lên tiếng, "Ông nội, bà nội, bác trai, bác gái, Trình Vũ Vi con cũng có gặp qua, lúc đi du học thì trùng hợp cùng trường với cô ấy. Vẻ ngoài thì thật ra trông rất khá, chỉ là danh tiếng hình như không tốt lắm, mọi người có thể hỏi thăm một chút, nhà họ Trình gần đây vung tay che giấu chuyện xấu của của cô tốn không ít tiền của. Ông à, mặc dù hai nhà Trình - Giang có quan hệ tốt, nhưng mà con thấy nhà bên đó làm như vậy không tốt lắm. Riêng con cho rằng Giang Thánh Trác và Trình Vũ Vi không thích hợp với nhau.

Còn nữa, chuyện tình cảm trai gái không thể miễn cưỡng là được. Bác Giang, bác với bác gái nắm tay nhau đi hơn nửa cuộc đời, đối với chuyện tình cảm trong hôn nhân dĩ nhiên là hiểu rõ, dưa non bị ép hái sớm sẽ không ngọt, cha mẹ con không phải là ví dụ tốt nhất sao ạ?".

Kiều Nhạc Hi chậm rãi nói ra câu sau cùng, mang theo âm thanh dịu dàng, êm ái cho đến hết câu, làm người nghe khó nén niềm khắc khoải. Sau khi Kiều Nhạc Hi nói xong, tất cả rơi vào im lặng, ngay cả những người ban đầu hướng Giang Thánh Trác chất vấn cũng trầm tư, cau mày.

Hồi lâu sau, mẹ Giang là người đầu tiên phá vỡ không khí nặng nề, "Nhanh ăn cơm đi nào, món ăn nguội hết cả rồi".

Mặc dù không ai nói gì nữa, nhưng Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi đều biết rõ, đề tài này sẽ không bao giờ được nhắc lại lần nữa.

Sau khi ăn xong, mọi người ra phòng khách ăn trái cây, Kiều Nhạc Hi xoa bóp chân cho ông Giang, cô và Giang Thánh Trác kẻ tung người hứng chọc cả nhà cười vui vẻ.

Cuối cùng khi rời đi, hai người kẻ trước kẻ sau đi ra, không biết người nào thở dài nói, "Tướng mạo với tính tình thế kia nhìn thì biết ngay gia giáo tốt cỡ nào, không biết ai có phúc được hưởng…."

Vừa ra khỏi cửa, Giang Thánh Trác lại bắt đầu đắc ý, hùng hổ nắm lấy Kiều Nhạc Hi mà reo, "Công chúa Nhạc Hi à, bài tập vừa rồi chân thật lắm, đến lai lịch của Trình Vũ Vi mà cậu cũng đào ra được".

Kiều Nhạc Hi dừng bước, suy nghĩ một chút, quyết định thẳng thắng sẽ được tha thứ, "Dĩ nhiên chuyện gia đình cậu tìm người cùng tuổi để xếp đặt việc kết hôn của cậu, mình có biết. Còn chuyện Trình Vũ Vi du học cùng trường với tớ thì tối qua mới biết, còn những chuyện khác là mình tự bịa chuyện".

Giang Thánh Trác dừng lại, hùng hổ như muốn ăn tươi cô, "Mấy lời như vậy mà cậu cũng bịa được! Nếu ông đi điều tra ra thì thế nào?"

Kiều Nhạc Hi lui về phía sau một bước, cười lấy lòng, "Cậu nghe tớ giải thích đã. Thứ nhất, như mình vừa mới nói, nhà họ Trình đang cố che dấu chuyện xấu trước kia của cô ta, nên dù họ điều tra không được cũng là chuyện bình thường, dù sao thì bên họ Trình cũng sẽ động chân động tay. Thứ hai, người nhà cậu coi trọng sĩ diện, chắc chắn sẽ không tự đi chấn vấn đề bên kia. Thứ ba, căn cứ vào năm kinh nghiệm ứng chiến của tớ, lời của tớ nói ra họ sẽ hoàn toàn tin tưởng là sự thật. Xin hỏi cậu Giang có gì không hài lòng không?".

Giang Thánh Trác vẫn tiếp tục đi về phía trước, miễn cưỡng trả lời, "Tạm thời vượt qua kiểm tra".

Hai bên đường đi cây cối um tùm, trên mặt đất rụng đầy lá rơi, khuôn mặt Giang Thánh Trác được che mất trong bóng tối, âm thanh vừa rồi hoàn toàn khác xa, có chút nặng nề, "Thật ra thì... cậu không cần phải, không cần..."

Cậu không cần phải dùng đến liều thuốc nặng như vậy, không cần tự vạch vết thương của bản thân, chuyện của cha mẹ cậu.

Giang Thánh Trác thế nhưng không nói nên lời.

Câu nói đột ngột không đầu không đuôi, nhưng Kiều Nhạc Hi hiểu, cô khẽ mĩm cười, lạnh nhạt mở miệng, "Mình chẳng lưu tâm, thật chẳng quan tâm. Bà ấy cũng chết nhiều năm rồi, mình không còn nhớ bà trông như thế nào nữa".

Sau đó cười một tiếng, rất nhanh nói, "Vậy họ sẽ không còn bắt ép cậu nữa! Coi như bức thư pháp kia mất đi còn có ý nghĩa".

Giang Thánh Trác đột nhiên dừng lại, nhìn về phía bên phải hỏi, "Này, trước mặt là nhà cậu rồi, cậu có muốn ghé vào chút không?".

Kiều Nhạc Hi mặt không quan tâm đáp, "Được, đi thôi".

Đứng trước cửa, cô hỏi bảo vệ, "Ba tôi có nhà không?".

"Bí thư Kiều buổi chiều ra ngoài hợp còn chưa trở về".

Kiều Nhạc Hi vỗ tay Giang Thánh Trác nói, "Cậu thấy đó, không phải là mình không muốn gặp ông ấy, chúng tôi thật sự là không có duyên".

Mặc dù cô cười nói cả đêm, nhưng trong lòng cậu bỗng thấy đau xót. Cậu nghiêng người ôm lấy cô, trong lúc Kiều Nhạc Hi còn chưa phản ứng kịp thời cậu đã buông tay quay đầu bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa la, "Xảo mừng tư! Tớ hận cậu chết đi được! Đây chính là bản chất thật của tớ! Vậy mà bị cậu cướp mất! Ôi tâm hồn lương thiện của mình, đau quá, đau quá!".

Kiều Nhạc Hi cười hắc hắc đuổi theo, "Tên Giang Nhị kia, chờ mình với!".

Chiếc điện thoại yên tĩnh cả đêm của Giang Thánh Trác bắt đầu réo rắc, máy vừa kết nối, giọng nói nũng nịu của cô gái truyền tới, Kiều Nhạc Hi rất không nể mặt mà rùng mình một cái.

Không cần phải hỏi, khẳng định là đám người đẹp của cậu ta, cô cũng không nôn nóng, nhẹ nhàng bước nhanh về phía trước, chờ Giang Thánh Trác cúp điện thoại đuổi theo sau, cô mở miệng trước, "Nếu như bây giờ cậu nói cho mình biết có một người đẹp nõn nà cởi hết nằm trên giường chờ cậu về, mà cậu cũng không đợi được muốn bay tới đó muốn vức bỏ người bạn chiến hữu này, mình có thể để cậu đi nhưng mà ít nhất cậu phải đưa mình đến nơi nào có xe taxi đã".

Giang Thánh Trác biểu hiện dáng vẻ không đứng đắn, nhảy nhót tới lui, "Mình là người không có phong độ như vậy sao? Coi như có hẹn với người đẹp đi nữa thì mình cũng đưa cậu về tận nhà chứ!"

Kiều Nhạc Hi hừ lạnh một tiếng, "Nếu được vậy thì cám ơn cậu!".

Sau khi tiễn Kiều Nhạc Hi về tận nhà, Giang Thánh Trác gọi mấy cuộc điện thoại, vòng trở về đổi xe, xong xuôi cậu mới hướng nơi hẹn mà đi.

Ngoài xe lúc sáng lúc tối, ánh đèn neon chiếu lên người lúc này, Giang Thánh Trác mím chặt môi.

Trên đường đi, xa xa có thể thấy hơn mười chiếc xe thể thao đang xếp thành một hàng, giống như dã thú ẩn trốn khắp nơi trong bóng đêm, hết sức căng thẳng.

Giang Thánh Trác đột nhiên tăng tốc, một em gái xinh đẹp vẫy tay, xe trượt vào vị trí giữa hai chiếc đang dừng, Diệp Tử Nam, Tiêu Tử Uyên, Thi Thần không có chút nào hoảng hốt hay lo lắng ngồi mà ngồi ngay nơi bóng của chiếc xe vừa mới dừng hút thuốc, nói chuyện phiếm.

Giang Thánh Trác bước xuống xe, lười biếng dựa vào xe, một tay vẫy vẫy tan khói, một tay đút tay trong túi (quần) không yên lòng nghe bọn họ nói chuyện, cũng không tham gia.

Diệp Tử Nam yên lặng xuyên qua đám khói nhìn cậu, rồi nói "Thế này là thế nào? Buổi tối đẹp trời thế này, bắt chúng tôi mang đội ngũ xe đua đên đây mà chẳng nói một lời thế này?"

Giang Thánh Trác quất mạnh tay đang vẫy khói, nặng nề nghiến răng mấy cái mới bực bội mở miệng, "Phiền!".

Thi Thần "Hả" một tiếng, rất kỳ quái nói, "Cậu không phải nói, có thể làm cho đàn ông buồn phiền ngoại trừ phụ nữ chỉ có tiền thôi sao? Phụ nữ với cậu mà nói nhất định là không thể, bọn họ vì cậu mà buồn phiền còn không kịp nữa là, tiền thì càng không thể. Người này hoàn toàn tự loại bỏ bản thân ra khỏi phạm vi của đàn ông rồi".

Hai người kia "Xì" bậc cười thành tiếng, Tiêu Tử Uyên cười nham nhở độc mồm mở miệng, "Chẳng lẽ là................ đàn ông?".

Giang Thánh Trác giơ chân đá tới, nóng nảy mở miệng, "Cút!".

Thi Thần hỏi hai người kia: "Tên này chưa được thoả mãn dục vọng hay là ăn quá no đây?"

"Đúng là rất dễ nhìn ra, có thể kìm chế cậu ta chắc là mấy người già trong nhà rồi, sợ là cậu ta vừa mới từ đó ra, nếu không lầm thì trên người cậu ta vẫn còn đang bị thương".

Nhìn khuôn mặt biểu tình hung ác của Giang Thánh Trác khiến mấy người kia lập tức rối tít đồng tình.

Giang Thánh Trác lập tức mặt hả hê nói, "Tớ có bia đỡ đạn bên cạnh, bình an vô sự, toàn thân trở ra".

Cả ba người ba miệng một lời "À" một tiếng, "Vậy thì có liên quan tới bia đỡ đạn kia rồi!".

Giang Thánh Trác mím môi, "Có đi hay không đây? Giờ mà không đi thì trời sắp sáng đó!"

Nói xong câu dó, trời bỗng nhiên tí tách mưa, ngay sau đó mười mấy chiếc xe thể thao phóng nhanh trong đêm rời đi, nối tiếp đuổi theo nhau.

Sáng sớm ngày thứ hai, Kiều Nhạc Hi nhìn chằm chằm vào tờ báo có tiêu đề nổi bậc trang đầu về tai nạn giao thông tối qua, chiếc xe trong hình nhìn thế nào cũng thấy quen quen.

Nghĩ đến một khả năng, Kiều Nhạc Hi mở điện thoại, bấm số điện thoại kia, quả nhiên không ai nghe náy.

Nửa tiếng sau, Kiều Nhạc Hi thong thả đứng ngay cửa phòng bệnh, không đi vào mà cũng chẳng đi ra, nhìn Giang Thánh Trác đang nằm trên giường bệnh, nhìn cậu nửa ngày mới mở miệng, "Tớ nói… bạn học Trác, hôm nay cậu đi kiểu gì đây? Đúng là đủ cam đảm!".

Người nằm trên giường bệnh, đùi phải bị bó thạch cao treo ngược lên, cánh tay cũng được băng bó cẩn thận, trên khuôn mặt tuấn tú cũng có vài vết thương.

Giang Thánh Trác nhắm mắt lại lầu bầu, "Tớ trở thành bệnh binh rồi, cậu đừng có châm chọc mình nữa".

Kiều Nhạc Hi nhẫn tâm trả lời, "Đáng đời!"

Thật là đáng đời, thời tiết không tốt mà còn đi đua xe.

Cô còn muốn nói gì thêm, liền nhìn thấy trên hành lang có ba người đang đi tới.

Kiều Nhạc Hi lập tức hỏi Diệp Tử Nam, "Cậu không phải từng nói xe của cậu ta là loại xuất sắc sao?"

Diệp Tử Nam liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh kia, thờ ơ nói, "Không phải là nói khoác, xe của cậu ta tuyệt đối là loại tốt nhất trong nhóm bọn tớ".

"Vậy chuyện gì đã xảy ra? Ba người các cậu đứng chỗ này còn cậu ta nằm vất vưởng chỗ kia?"

"Cậu ta nói, hôm qua tâm trạng không được tốt".

"……………."

Vừa đúng lúc dạo này bên công ty vừa kết thúc một hạng mục, Kiều Nhạc Hi xin nghỉ phép mấy ngày đến chăm sóc lẫn chế nhạo Giang Thánh Trác, có cơ hội tốt thế này cầu còn không được.


06. Khi dễ người bị thương

Kiều Nhạc Hi đang ngồi trên ghế sô pha đối diện giường bệnh vừa xem tạp chí vừa ăn trái cây, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Giang Thánh Trác đang dần dần hồi phục, vết thương đang lên da non ngứa ngáy, không ngừng vặn vẹo.

"Này, Xảo nhạc tư, rót cho tớ ly nước".

Kiều Nhạc Hi liếc cậu một cái, chậm rãi đứng lên, rót ly nước nóng đưa tới trước mặt cậu.

Giang Thánh Trác liền đưa tay cầm lấy, vừa đưa lên miệng liền phun ra ngoài, "Nước nóng vậy cho người uống sao?"

"Nếu không phải cho người uống, vậy chẳng lẽ dùng để tắm người? Nếu cậu nghĩ vậy thì chút nữa mình sẽ vui lòng giúp cậu".

"………….."

Sau một lát nữa, cậu ta lại kêu, "Xảo nhạt tư, tớ muốn ăn quýt".

Trong mấy giây kế tiếp, một vật thể màu đỏ cam đang hướng ót cậu bay tới, cũng may cậu nhanh tay tiếp được, Giang Thánh Trác nổi giận rống lên, "Cậu không thể dịu dàng một chút sao? Sao không lột đưa sang đây? Cậu không thấy buổi sáng mấy cô y tá dịu dàng thế nào, đôi tay chu đáo tỉ mỉ tiêm thuốc ra sao…..".

Kiều Nhạc Hi liếc mắt khinh thường, "Cậu còn không biết nghiêm túc một chút, bản thân bị liệt nửa người vậy mà còn không bỏ bản tính háo sắc!"

"Mấy cô y tá đó, đồng phục hấp dẫn, cậu thì biết cái gì? Chờ đã, cái gì mà liệt nửa người? Tớ mà bị liệt nửa người á? Không đúng, mình như vậy là bị liệt rồi sao?! Cũng không đúng……."

Buổi chiều, viện trưởng mang theo một số chuyên gia hướng Giang Thánh Trác kiểm tra, cậu ta dựa người vào tường chỉ vào cái bàn bên cạnh, "Đây là cái gì? Thức ăn của bệnh viện mấy người đây sao? Cái này mà làm cho người ăn? Các người đây là ngược đãi bệnh nhân!"

Mấy chuyên gia rối rít nhìn về phía viện trưởng, vài giọt mồ hôi lặng lẽ rơi trên trán viện trưởng, "À……….. à……….."

Đứa cháu yêu nghiệt nhà họ Giang không thể trêu chọc.

Kiều Nhạc Hi đi đến trước mặt viện trưởng cười nói nhỏ giọng, "Viện trưởng đừng để ý đến cậu ta, thương thế cậu ta không có vấn đề gì chứ?"

"Không có, khôi phục rất tốt".

"Làm phiền mọi người, cửa bên này".

Lời nói ngầm chính là không có chuyện gì thì các người cũng đi nhanh đi, tôi đây là muốn xử lý cái tên chết tiệt này, tránh cho mọi người bị liên luỵ.

Đám chuyên gia ước còn không được, bước như bay ra ngoài.

Giang Thánh Trác còn mặt lạnh bất bình, "Cậu thấy tớ nói có đúng không?"

Kiều Nhạc Hi bỗng hướng với cậu cười dịu dàng nói, "Để tớ suy nghĩ một chút, cậu vừa rồi nói cái gì? Không phải đồ cho người ăn? Lời này thì đúng rồi, cậu vốn không phải là người, cậu là cầm thú!"

Giang Thánh Trác bất mãn phản đối, "Tớ đây không ăn!"

"Không ăn đúng không?" Kiều Nhạc Hi vừa ngồi mép giường vừa cười híp mắt hỏi, bên kia ngón tay trỏ hung hăng để lên cái chân bị bó thạch cao của cậu, không ngừng dùng sức ép mạnh xuống.

Giang Thánh Trác lập tức kêu oai oải, "Kiều Nhạc Hi! Cậu mau buông tay ra! Tớ ăn, tớ ăn!"

Giang Thánh Trác uống canh từng ngụm từng ngụm, bộ dáng khổ sở, Kiều Nhạc Hi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, chỉ mới mấy ngày mà gầy đi trông thấy, giọng nói cũng mềm hơn, "Đây là thuốc bệnh viện nấu cách thuỷ giúp cậu, đều là mấy loại thuốc tốt, đối với vết thương của cậu sẽ có lợi, sao cậu không chịu uống nhiều một chút?"

Giang Thánh Trác ngẩng đầu trợn mắt nhìn cô, "Đừng có nói chuyện không biết suy nghĩ, chính cậu cũng biết cái này được nấu bằng thuốc bắc, tớ không ói cũng là may lắm rồi".

Kiều Nhạc Hi nhìn cái chén nước màu đen, không phân biệt được gì này, với lại trong không khí vẫn còn đặc mùi thuốc đông y, rất đồng tình với cậu, suy nghĩ một chút hay là nói thẳng ra, "Sao cậu lại cứ liều lĩnh như vậy? Cậu thoát nạn khỏi tai nạn xe nếu như không có anh cậu che dấu, trong nhà khẳng định là sớm phát hiện ra! Ba cậu sớm chạy tới đánh cho cậu một trận, chứ không phải như cậu bây giờ la hét như ông chủ lớn chỗ này, không có việc gì cũng gây chuyện, cậu muốn được chết nhanh phải không?".

Giang Thánh Trác nghe đến đó mắt sáng lên, "A, tớ đã nói rồi mà, tại sao không ai đến thăm tớ, thì ra là che giấu tin tức!"

Kiều Nhạc Hi biết rõ nói chuyện với cậu cũng chẳng dễ dàng gì nên dứt khoát không để ý tới cậu.

Giang Thánh Trác ở giường bệnh giằng co một lát, "Này, sao không để ý tới mình! Xảo nhạc tư? Kỹ sư Kiều? Nhạc Hi? Công chúa Nhạc Hi? Thái hậu Nhạc Hi?….."

Mấy ngày trôi qua, Kiều Nhạc Hi vận dụng hết tất cả sở trường ác độc của mình, kể khổ, châm chọc, nhạo báng, cay nghiệt, ngoài sáng và trong tối, dứt khoát không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, thân thể Giang Thánh Trác chưa khôi phục, tinh thần và thể lực đều có hạn, công lực đối đáp nhanh mồm nhanh miệng kém hơn ngày thường hơn phân nữa, hơn nữa Kiều Nhạc Hi không tiếc dùng vũ lực đối phó, mấy lần tranh cãi gay gắt, nhưng Giang Thánh Trác đều bị thua trận bởi vì cô trực tiếp uy hiếp vết thương trên người cậu.

Cậu Giang bị Kiều mỹ nữ chọc đến tức hộc máu, Kiều mỹ nữ cố tình giương khuôn mạnh lạnh lùng dáng vẻ vô tội, làm cậu tức đến mức đầu muốn bốc khói.

Kiều Nhạc Hi thấy cậu cũng gần như hồi phục hoàn, liền quyết định đi làm lại, đêm hôm đó trước khi đi nói cho cậu biết.

Giang Thánh Trác nghe xong lập tức mặt mày hớn hở, lớn tiếng hoan hô, chỉ thiếu mỗi việc đốt pháo ăn mừng nữa thôi, nếu như không phải xương đùi bị gãy, Kiều Nhạc Hi đoán chắc cậu có thể chạy mấy vòng hoan hô.

Ngày thứ hai Kiều Nhạc Hi vừa mới bước vào phòng làm việc, Quan Duyệt ở phía sau gọi lại, "Tổ trưởng Lưu tìm cậu!".

Kiều Nhạc Hi liếc mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi, "Mấy ngày nay tớ không có ở đây, không có xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không có", Quan Duyệt không muốn ở lại phất tay bỏ đi.

Kiều Nhạc Hi gõ cửa đi vào, tổ trưởng Lưu đang nói chuyện với một cô gái.

Thấy Kiều Nhạc Hi, tổ trưởng liền giới thiệu, "Đây là kỹ sư Kiều, còn đây là thực tập sinh mới đến, Bạch Tân Tân, về sau sẽ vào tổ chúng ta".

Kiều Nhạc Hi quét mắt cực nhanh sang người kia, trong lòng có chuẩn bị.

Giang Thánh Trác từng nhận xét Kiều Nhạc Hi là người không chỉ miệng lưỡi lợi hại mà mắt nhìn người cũng không kém, vừa nhìn một chút liền biết ngay.

Theo cô nhìn thấy vẻ ngoài của cô gái này khó sống chung với người khác, bên ngoài thì cười nhưng lòng không cười cùng cô gái bắt tay, biết vâng lời đứng yên lặng một bên không phát biểu ý kiến gì. Tổ trưởng nhìn ra ý của cô, liền để cô gái ra ngoài trước.

Cửa vừa đóng xong, Kiều Nhạc Hi liền hỏi, "Em nhớ là nhóm thực tập này đã được xác định từ trước, hơn nữa thực tập cũng sắp kết thúc rồi, sẽ bắt đầu vị trí công tác, bây giờ đưa người mới vào là có ý gì?".

Tổ trưởng cũng rất ảo não, "Chị cũng không có biện pháp, cô ta là cháu gái của Tổng giám đốc Bạch".

Kiều Nhạc Hi nhíu mày, "Cháu gái của Tổng giám đốc Bạch? Sao không tuỳ tiện tìm vị trí hậu cần nào đó ngồi chơi xơi nước là được rồi, qua bên công trình làm gì?"

"Cô gái đó cũng là kỹ sư truyền thông, điều sai vị trí chẳng phải là lãng phí nhân tài sao!"

"Vậy tại sao lại sắp xếp cùng chung tổ với em?"

"Thì em chứ ai!" Tổ trưởng nghiến răng mở miệng, "Cô gái đó nhằm vào em đó! Người ta nghe nói trong nghề có một nữ kỹ sư xinh đẹp họ Kiều, nghe danh mà đến."

Kiều Nhạc Hi "Cắt" một tiếng, "Sếp cũng chụp cái mũ quá lớn cho em rồi, có lời gì cứ nói thẳng ra thì hơn".

"Tổng giám đốc Bạch có ý muốn em hướng dẫn cô ta nhiều hơn, cô ta cũng là du học sinh về nước, sẽ không gây phiền toái gì cho em đâu."

Kiều Nhạc Hi biết có phản đối gì cũng vô dụng, chỉ có thể chấp nhận, "Hy vọng là thế".

Kiều Nhạc Hi phờ phạt đi ra khỏi phòng, Quan Duyệt bên ngoài nghênh đón, hai người đứng nói chuyện phiếm ngay tại khúc quanh hành lang.

"Haiz, xảy ra chuyện gì vậy?" - Vừa nói vừa hất cầm sang hướng khác.

Mấy bạn đồng nghiệp nam đang vây quanh cô thực tập sinh mới, tuổi trẻ, đôi má ửng hồng. Trừ những cái khác, Kiều Nhạc Hi thật là thích cô gái này, đôi mắt trong sáng đáng yêu.

Nhưng đáng tiếc….

Cô thở dài, "Lính nhảy dù…."

Quan Duyệt "A" một tiếng, "Thật không có ý tứ".

Kiều Nhạc Hi vỗ vỗ trán, "Rất không có ý nghĩa mới đúng".

Bạch Tân Tân vừa thấy cô vui vẻ chạy đến xấu hổ cười: "Chị Kiều, trước kia em đã nghe danh của chị, hy vọng về sau sẽ học hỏi được nhiều điều."

Kiều Nhạc Hi cười nói, "Không cần khách sáo, gọi tôi là Kỹ sư Kiều là được rồi, mọi người cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ. Theo tôi vào phòng làm việc một chút".

Vào phòng làm việc, Kiều Nhạc Hi tựa vào bàn làm việc thu hồi nụ cười, "Về sau mọi người sẽ là đồng nghiệp, trước tiên tôi có một số việc cần nói với cô. Ở ban công trình không phải không có cạm bẫy nào, người nào có khả năng thì gặp ít phiền phức, còn ở công trường thì có hàng triệu cạm bẫy, nghiêm trọng hơn còn ảnh hưởng đến tính mạng con người. Tổng giám đốc Bạch đối với cấp dưới yêu cầu rất cao, tôi nghĩ cô cũng biết. Hoan nghênh cô tham gia tổ chúng tôi, hy vọng về sau hợp tác vui vẻ."

Bạch Tân Tân cũng là người thông minh, nghe xong những lời nói tinh tế đầy ẩn ý của cô, nhìn chằm chằm Kiều Nhạc Hi suy nghĩ mấy giây, cái gì cũng không nói, gật đầu đi ra ngoài.

Buổi chiều, Kiều Nhạc Hi đang trong phòng hội nghị cùng mấy tổ trưởng chủ lực của công ty sửa đổi bản vẽ, tập trung tinh thần vào buổi họp, không quan tâm đến những việc xung quanh, chỉ tiếc lại có người không sẵn lòng để người khác sống yên ổn.

Khi đó, tiếng chuông điện thoại lần thứ ba vang lên, Kiều Nhạc Hi từ trạng thái tập trung vào bản vẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào điện thoại đến ngơ ngẩn.

Một phòng đầy người đang hăng say trong công việc, trong công ty mọi người ai cũng biết, thời điểm kỹ sư Kiều chỉnh sửa kế hoạch tuyệt không thể quấy rầy, hậu quả của việc quấy rầy vô cùng nghiêm trọng.

Kiều Nhạc Hi luôn cho là nhất quá tam, khi tiếng chuông di động lần thứ ba vang lên cô cảm thấy có lẽ nên nhận cuộc gọi này. Đưa tay cầm điền thoại lên, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, "Xin chào, xin hỏi ai vậy?"

Mọi người trong phòng nhìn vẻ dịu dàng của Kiều Nhạc Hi, cảm thấy vô cùng đồng tình với người ở kia đường dây kia, sự dịu dàng kỹ sư Kiều có sức công phá mạnh mẽ hơn mấy lần so với sự bộc phát bình thường của cô, tinh thần mọi người lập tức chuyển sang tình trạng báo động khẩn cấp, chỉ sợ bị ảnh thưởng từ cuộc chiến sắp diễn ra kia.

Bên kia dừng một chút mới trả lời, "Nhạc Hi, tớ là Mạnh Lai đây, tớ sắp trở về".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét