13 tháng 4, 2014

Cô nương – Chương 21 - 22





Chuyển ngữ : Min


Chương 21: Người mới tình cũ (2)…

Môn đăng hộ đối, bốn chữ biết bao nhẹ nhàng lại biết bao trầm trọng này, trở thành lý do để nàng nhiều lần cự tuyệt hắn.

Nhớ tới chuyện cũ, Chu Tử Sách thù mới hận cũ bốc lên cùng một lúc. Hắn lập tức buông tay Từ tiểu thư, phi thân lướt qua cái bàn, tới gần Phạm Khinh Ba, giận dữ hét : “Phạm Khinh Ba ! Nàng trừ cái câu môn đăng hộ đối đó thì không còn biết nói gì khác sao!” Con mẹ nó môn đăng hộ đối! Chó má luôn dùng để khắc hắn môn đăng hộ đối!” (Min : cái câu thứ 2 không muốn đảo lại cho đúng trật tư, để nó đối xứng với câu trên, cứ xem như đảo ngữ đi ^_^)

“Ặc, ta còn có thể nói kim đồng ngọc nữ vợ chồng hoà hợp duyên phận trời định…”
“Phạm! Khinh! Ba!”

“… Được rồi ta biết ta cười nhìn cũng không đẹp lắm. Song có điều Chu giáo úy ngươi có nên bình tĩnh một chút không? Ngươi dọa vị hôn thê của mình sợ rồi kìa.”

Nhìn thấy Từ tiểu thư sắc mặt trắng bệch, Chủ Tử Sách mới thu lại chút khí thế của mình, nhưng ánh mắt thì vẫn hung tợn nhìn chằm chằm Phạm Khinh Ba.

Phạm Khinh Ba nháy mắt vài cái với Thư Sinh, Thư Sinh ngầm hiểu, vội ràng rót trà an ủi Từ tiểu thư. Từ tiểu thư nhận trà, nhẹ nhàng nói cảm tạ một câu. Mà Chu Tử Sách lúc này rốt cục cũng bắt đầu chuyển hướng nhìn thẳng vào nam nhân luôn làm hắn chướng mắt này, âm trầm nói: “Lần đầu gặp mặt, Tiểu Phạm nàng không giới thiệu nam nhân này một chút hay sao?”

“Vừa rồi hắn đã tự giới thiệu còn gì, tại ngươi không để ý đến hắn.”

Thư Sinh gật đầu, thuận tiện nói thêm một câu: “Kỳ thực cũng không phải lần đầu tiên gặp nhau, trước kia tại hạ và Chu công tử cùng với Phạm cô nương đã gặp nhau một lần ở quán trà Tiêu Dao.”

Chu Tử Sách nhăn mày, đánh giá Thư Sinh một phen, rốt cục nhớ ra chính là người mà ngày đó bị hắn đánh ngã. Lập tức lại nghĩ tới lúc đó Phạm Khinh Ba còn đứng lại giải thích với hắn, kết hợp với những lời đồn hắn là tân sủng của Phạm Khinh Ba gây xôn xao gần đây, nhất thời lòng đố kị nổi lên, giận dữ ngược lại cười, “Ai biết được lúc đó hai người là lần đâu gặp hay là đã sớm quen biết từ lâu được đây!”

Thư Sinh sửng sốt, dường như không hiểu lời ngầm châm biếm của hắn, “Chúng ta đương nhiên là…”

Lời còn chưa dứt đã bị Phạm Khinh Ba xen ngang, nàng đập bàn đứng lên, “Chu Tử Sách ngươi có ý gì?

Nhìn nàng nổi giận, trong lòng hắn có một tia khoái cảm khi trả thù, nhưng lại rất nhanh bị phẫn nộ lấn át, nàng vì nam nhân khác mà nổi giận với hắn. “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm! Nàng dám nói giữa nàng và nam nhân này không có chuyện gì không???”

Ha! Đúng là đàn ông! Lúc thích ngươi thì nói ngươi có cá tính đặc biệt, hiện giờ quay đầu đến với người khác lại quở trách ngươi phóng đãng không có tiết hạnh? Phạm Khinh Ba vốn còn tưởng rằng mình gặp được anh hùng hảo hán, không gặp thì tốt, gặp thì gật đầu mà qua, không can thiệp vào chuyện của nhau, hiện giờ hắn mới hoàn toàn lộ rõ bộ mặt sao, được lắm! Đã thế dứt khoát đem những chuyện xấu xa gì đó nói hết một lần cho sạch sẽ đi! Ai sợ ai!

“Ta với người nào có chuyện gì thì có quan hệ gì đến ngươi? Ngươi cho rằng mình dựa vào tư cách gì để hỏi ta?”

“Dựa vào bốn năm nay trong lòng chỉ có nàng, luôn luôn muốn cưới nàng làm vợ!”

“Ngươi thôi đi! Ngươi dám nói ngươi đối với cái vị hoa khôi luôn yêu thương nhung nhớ ngươi kia không chút rung động sao.”

“Phạm Khinh Ba nàng đây là cái thái độ gì! Ta không phải đã vì nàng mà cự tuyệt nàng ta sao? Hơn nữa đây đã là chuyện bốn năm trước!”

“Còn có cái tiểu cô nương mà ba năm trước đây ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân kia!”



Ân oán bốn năm không phải chỉ trong nửa khắc mà ầm ĩ hết được. Đương sự kể rất là sinh động, trên mặt biểu lộ đủ cả bảy trạng thái tình cảm*, cứ tiếng trước cao hơn tiếng sau, những người đứng xem cũng không có cách nào mà gia nhập vào cuộc chiến này.

(*thất tình: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục)

Trong lúc bọn họ đang cao giọng cãi nhau, Thư Sinh nhiệt tình tiếp đón tiểu thư nhà họ Từ, “Hai người bọn họ nhìn qua có vẻ còn cãi dài dài đấy, Từ tiểu thư nếu có đói bụng, không ngại thì mời động đũa trước đi. Ừm, hai bàn này đều chưa bị động qua chút gì đâu.”

“Đa tạ Thư công tử, vậy tiểu nữ nếu từ chối thì bất kính rồi.”

Từ tiểu thư dịu dàng cười, cúi đầu bắt đầu từ tốn nhẹ nhàng cùng ăn. Sau khi ăn mấy miếng liền ngừng, lấy khăn tay tao nhã lau miệng, thấy Thư Sinh nhìn nàng, hơi hơi nghiêng người nói: “Thất lễ.”

Thư Sinh vội vàng đáp lễ, “Tiểu thư đa lễ, là tại hạ thất lễ.”

Từ tiểu thư lắc đầu, tỏ vẻ không để ý.

Thư Sinh nhìn nhìn sang bên cạnh, hai cái người kia hình như sổ sách mới tính đến hai năm trước thôi. Thở dài một hơi, lấy ra một quyển sách trong túi tuỳ thân của mình, nghĩ đến còn có Từ tiểu thư bên cạnh, lại cầm thêm một quyển thơ ra.

Vì vậy ở trong gian nhã phòng, nhất thời giống như bị phân cách cả không gian và thời gian.

Một bên thì giương cung bạt kiếm tranh cãi, bên kia sau khi ăn xong thì bắt đầu thời gian uống trà đọc sách.

Mà sự thật chứng minh, hai cái loại hình thái này cho dù có thể cùng tồn tại, cũng chỉ là trong thời gian ngắn.

“Từ tiểu thư, người có biết không người này hắn có tận hai nha đầu thông phòng?”

(Nha đầu thông phòng cũng từa tựa như nha hoàn ấm giường, dùng để thoả mãn dục vọng của nam nhân lúc cần thời cổ đại)

Đột nhiên bị hỏi như vậy, Từ tiểu thư đỏ mặt, vốn định né tránh, lại thấy trên mặt Phạm Khinh Ba là một bộ biểu tình không có đáp án thề không bỏ qua, đành phải kiên trì mơ hồ nói: “Ưm, đại khái là thế đi.”

“Ha! Ngươi xem, ngay cả Từ tiểu thư là tiểu thư khuê phòng không ra khỏi nhà đều biết đến chuyện này! Nói cách khác, người trong khắp thiên hạ này đều nói ta là nữ nhân cùng với nam nhân đã có gia đình câu kết làm bậy! Đẩy ta vào hoàn cảnh bất nhân bất nghĩa như thế, ngươi còn dám nói ta?”

Ầm ĩ đến bây giờ, Chu Tử Sách ban đầu là phẫn nộ ghen tuông đã biến thành đau đớn ưu sầu đến phát điên.

“Phạm Khinh Ba nàng nói có đạo lí một chút có được không?! Trước khi gặp nàng, hai nha đầu kia đã tồn tại! Nhưng cho dù có bọn họ cũng không có nghĩa là ta là nam nhân có gia đình được không! Nếu nàng sớm nói nàng để ý chuyện bọn họ như thế, cho dù hoàn toàn không hiểu điều đó có ảnh hưởng gì, nhưng ta cũng có thể vì nàng mà đưa bọn họ đi!”

“Tên khốn! Ngươi sẽ bội tình bạc nghĩa với bọn họ sao? Đưa họ đi? Đưa đi đâu? Ngươi muốn hại chết bọn họ sao? Vấn đề căn bản không phải ở bọn họ, mà là ở ngươi! Nếu như trước kia ta biết ngươi có nha hoàn thông phòng ta căn bản sẽ không liếc mắt nhìn ngươi một cái…… đây chính là điều mà ta để ý, mà ngươi rõ ràng lại hoàn toàn không hiểu điều đó có ý nghĩa gì, đây là vấn đề giữa chúng ta! Vấn đề này vĩnh viễn không thể xóa nhoà!”

Từ tiểu thư sửa lại lời nói của bọn họ một chút, cố nén thẹn thùng, nhỏ giọng nói một câu: “Kỳ thực… nam tử trưởng thành có một hai, ừm, nha đầu thông phòng, là chuyện bình thường nha…”

“Ngươi xem!” Chu Tử Sách tìm được người ủng hộ, nhất thời vênh váo tự đắc.

Phạm Khinh Ba hừ lạnh một tiếng, “Đúng vậy, ngươi xem, đó chính là lí do ta nói các người là môn đăng hộ đối ông trời tác hợp đấy.”

“Phạm Khinh Ba! Nàng không cần chuyện gì cũng thêm môn đăng hộ đối vào trước!” Chu Tử Sách lại giơ chân.

Bạn Thư Sinh nãy giờ vẫn yên lặng ngồi một bên suy nghĩ hồi lâu đột nhiên lầm bầm lầu bầu nói lảm nhảm, “Tại hạ cũng là nam tử trưởng thành, nhưng không có nha đầu thông phòng, chẳng lẽ tại hạ đúng là không bình thường? Nhưng Thánh hiền chỉ nói quân tử phải có đức, cũng không nói quân tử phải có nha đầu thông phòng nha…”

“Ngươi xem!” Phạm Khinh Ba vui vẻ ra mặt, nếu không phải có người ngoài ở đây, nàng đã sớm chạy qua thơm hắn một cái nha! Lúc này nàng cảm thấy lời nói của Thánh hiền thật là con mẹ nó có đạo lý!

Rất chói mắt, bộ dáng lúc nữ nhân này cười với nam nhân khác thật sự rất chói mắt.

Chu Tử Sách không có cách nào khống chế giận chó đánh mèo, quát Thư Sinh: “Cái tên mặt trắng này có tư cách gì mà nói chen vào!”

Thư Sinh nhàn nhạt nhìn nam nhân đang tức sùi bọt mép trước mắt một cái, “Thật là ngượng ngùng a, tại hạ cái tên mặt trắng này là vị hôn phu của Phạm cô nương.”

Phun! Những lời này trực tiếp làm cho bạn Phạm Khinh Ba đang trong tình trạng hậu chiến hoàn toàn bị đánh bại, nàng một tay đẩy hắn ra, không nhịn được cười mắng: “Đáng chết! Có người nhân lúc cháy nhà đi hôi của như ngươi sao!”

Liếc mắt đưa tình… Ngang nhiên liếc mắt đưa tình…

Chu Tử Sách rốt cục bùng nổ dữ dội: “Nàng còn nói nàng và hắn không có gì!!!”

“Ta cùng hắn có hay không có gì đều không liên quan đến ngươi!”



Hay quá mà, nội dung cãi nhau lại trở về điểm ban đầu rồi.

Từ tiểu thư ngập ngừng một chút, làm vạn phúc lễ* với Thư Sinh nói: “Chu công tử tính cách có chút quá thẳng thắn, có một số lời nói đều không phải có ác ý gì, hi vọng Thư công tử đừng để trong lòng.”

(*lời chào của phụ nữ thời xưa – QT bảo thế ^_^)

Thư Sinh vội vàng vái chào đáp lễ, “Không ngại không ngại. Phạm cô nương cũng chỉ là thẳng tính, Từ tiểu thư xin thông cảm.”

Nói xong, hai người nhìn nhau, đều có cảm giác thật quỷ dị. Tình hình này làm sao lại giống như “Hai đứa nhỏ ở trong lớp đánh nhau làm phụ huynh hai nhà phải ra mặt giải thích”…

“Xì.”

Từ tiểu thư phì cười, phát ra tiếng cười không thục nữ, trên mặt thoáng đỏ, cúi đầu nói: “Thất lễ.”

Thư Sinh lại phản xạ vái chào đáp lễ trả lời: “Tiểu thư đa lễ.”

Thấy hắn câu nệ như vậy, Từ tiểu thư ngược lại lại thấy thoải mái hơn, nàng lấy khăn gấm che miệng, ánh mắt cười đến cong cong, “Thư công tử hiện giờ có phải suy nghĩ, may là Phạm cô nương không phải là người đa lễ như ta phải không?”

Thư Sinh kinh ngạc nhìn nàng một cái, xem như ngầm thừa nhận.

Từ tiểu thư đem tầm mắt chuyển qua người Chu Tử Sách đang ở bên cạnh cãi nhau ầm ĩ mặt đỏ tai hồng, nhàn nhạt nói: “Bởi vì tiểu nữ đã nghĩ, may mà Chu công tử không phải là người đa lễ.”

Hai người này bản thân đều là người tôn trọng lễ giáo theo khuôn phép cũ, trong cuộc sống trước đây khó tránh khỏi có ý nghĩ muốn tìm một người cùng chung chí hướng cử án tề mi tương kính như tân* đi cùng nhau suốt cuộc đời này. Nhưng thật châm chọc là, bọn họ cũng là ngày hôm nay mới lần đầu tiên hiểu rằng, thì ra ở cùng một người cũng luôn giữ lễ như mình là chuyện ép buộc như vậy. Đây không biết có tính là một loại trình độ khác của Diệp Công thích rồng** hay không?

(*cử án tề mi: nâng khay ngang mày, xuất phát từ tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng luôn nâng khay ngang mày – có nghĩa là vợ chồng luôn tôn trọng nhau, đây cũng là nghĩa của tương kính như tâm – tôn trọng lẫn nhau)

(**Diệp Công thích rồng: chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không). Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy)

Từ tiểu thư nhẹ nhàng nhàn nhạt nói hai câu đó, lại làm lòng Thư Sinh chấn động mãnh liệt.

Hồi tưởng lại trước kia hoang mang đủ loại, vì sao lại đáp không nên lời câu mà người kia hỏi hắn “Có thích hay không”, vì sao nàng có thể dễ dàng làm đảo điên nguyên tắc của hắn, cái nhìn của hắn, vì sao biết rõ nàng không đồng ý còn dùng mọi phương pháp muốn phụ trách, thủ đoạn gần như là vô lại… Thì ta, tất cả cũng đều có tích cổ để chứng minh. (Min : ặc ặc, hèn chi dùng lắm tích thế, mệt óc người dịch a =.=)

Một lời nói khiến người trong mộng bừng tỉnh.

Thì ra, tất cả đều đơn giản là vì ngay từ đầu hắn đã nghĩ sai bản thân mình muốn gì.

Đó là lí do vì sao khi gặp được thứ mình muốn chân chính này, phát hiện nó so với lý tưởng của mình khác nhau một trời một vực, mà mỗi khí không khống chế được bản thân thuận theo nó, mới mê hoặc, mới mâu thuẫn, kháng cự, lại không hiểu sao bị hấp dẫn, thậm chí cố chấp dùng lý do “phụ trách” để giải thích những hành động không hợp lí của bản thân.

Sau khi mọi hoang mang đều dễ dàng giải quyết xong, hết thảy mâu thuẫn không còn tồn tại nữa, trong lòng Thư Sinh kích động không thôi, rất muốn nhanh chóng tìm người chia sẻ một phen, nói rõ một phen, người này đương nhiên là vị đầu sỏ gây nên sự bối rối của hắn bấy lâu —— Phạm Khinh Ba.

Hắn bỗng nhiên đứng lên, đi đến chỗ hai người đang cãi nhau.

Lúc ấy vừa vặn đến đoạn kịch tính gay cấn của hai cái người đang ầm ĩ kia, Phạm Khinh Ba nói từ nay về sau kết hôn tự do, không có liên quan gì đến lẫn nhau, Chu Tử Sách bùng nổ quát lên một tiếng: “Toàn kinh thành ai chẳng biết ngươi là người của ta, ngươi nói còn có ai dám lấy ngươi!”

“Phi!” Nàng đúng là mắt chó như mù, trước kia sao có thể không nhìn ra trên người người này có thuộc tính mà nàng ghét nhất – tên điên say mê chính mình!

Phạm Khinh Ba luôn luôn không chịu nổi kích động, ngươi càng cấm chuyện gì nàng càng phải làm chuyện đó, hơn nữa loại lời nói có tính doạ dẫm khích tướng thế này, không đáp trả lại một chút thực là vô cùng có lỗi với trời đất chứng giám. Nàng vừa quay đầu lại, tặng cho Thư Sinh một ánh mắt ngóng nhìn rất khó chống đỡ lại, thốt ra: “Thư Sinh, ngươi có dám cưới ta không?”

Thư Sinh bước một bước đột nhiên dừng lại, cặp mắt từ trước đến nay luôn sáng ngời trong sáng thoáng chốc như bị nhiễm một tầng nước mỏng hơi lay động tràn đầy ánh sáng long lanh.

Miệng hắn mân nhẹ, tràn ra nụ cười xuân ý dào dạt, mà sau khi cúi thấp người làm lễ, tay áo dài buông xuống, nói: “Có gì không dám?”

~ HẾT CHƯƠNG 21 ~

Chương 22: Ăn vụng không thể không bị tính sổ .
. .


Việc lớn thật không ổn a. Phạm Khinh Ba nhìn nhìn bạn Thư Sinh đang cười không khép nổi miệng bên cạnh, trong lòng ảo não không thôi.

Nàng bị điên hay bị đần độn đây hả? Biết rõ người này mỗi ngày đều chờ để chịu trách nhiệm với mình thế mà còn dám hỏi hắn có dám lấy hay không? Đúng là hắn thì có gì mà không dám, nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa ta đây cũng ngàn vạn lần không dám a! Thật tốt quá mà, vừa thoát khỏi hang hổ đã chạy ngay vào ổ sói, vẫn đều là bị chui đầu vào lưới.

Không được, vẫn phải nói cho rõ ràng.

Phạm Khinh Ba một tay túm Thư Sinh vào trong một con hẻm nhỏ. “Việc kia. . . . . .”

“Ừ?”

Không đúng, tên Thư Sinh kia ai cho ngươi cười xuân tâm nhộn nhạo như vậy, phạm quy, phạm quy a! (Min: hắc hắc, bị sắc dụ còn hô phạm quy =)) )

Chân nàng mềm nhũn, lời nói đã đến cửa miệng lại nuốt trở lại. “Không có gì. . . . . .”

Phạm Khinh Ba ngươi đúng là háo sắc vô dụng! Thư Sinh cũng không phải là người đẹp tuyệt trần mà ngươi đã mê mẩn đến mức này rồi sao? Về mỹ mạo, hắn kém Công Dã Bạch, về nam tính, hắn kém Chu Tử Sách, về dáng người, hắn kém Kim họa sĩ, thậm chí về độ điên khùng đặc biệt —— hắn còn kém cả Phạm Bỉnh!

Vừa tự phỉ nhổ mình Phạm Khinh Ba vừa đánh trống nổi cờ chuẩn bị ra trận lần nữa. Lần này kiên quyết không nhìn vào mặt hắn.

“Nghe ta nói này Thư Sinh, những lời ta nói ở tửu lâu cũng chỉ là nói vậy thôi, lúc đó ta bị lời tên Chu Tử Sách nói không phải hắn ta không thể gả cho ai làm cho thể diện của ta bị đả kích. Ngươi cũng biết là ta thích nói hưu nói vượn, ngươi đừng để ở trong lòng.”

Nói liền một mạch! Làm tốt lắm, vỗ tay.

“Hử? Nàng nói gì?”

“A!” Bên tai tê rần, nàng bịt kín hai tai đang không ngừng đập loạn nóng lên.

Thư Sinh ngươi dựa vào gần như vậy cũng là phạm quy a! Tự nhiên thổi khí vào tai nàng chính là đại đại đại phạm quy a a a a a!

Thế mà cái con người này còn ngang nhiên dám bày ra bộ mặt rất là mờ mịt vô tội, một trận lửa giận từ trong lòng Phạm Khinh Ba bùng phát, chân cũng không thèm mềm nhũn nữa, cũng chả thèm đỏ mặt, nhăn mày trách mắng: “Ai cho ngươi tựa vào gần thế này? Nam nữ thụ thụ bất thân, những sách thánh hiền ngươi đọc được chạy đi đâu hết rồi?”

Thư sinh sửng sốt, đỏ mặt, “Tại hạ chỉ muốn nghe rõ ràng một chút, hơn nữa chúng ta đã sắp. . . . . .”

Hai chữ “đính hôn” còn lại đang định nói tiếp đã bị ánh mắt nham hiểm hung ác của Phạm Khinh Ba dọa cho sợ hãi nuốt lại vào bụng.

“Chậc chậc chậc, đây là ngươi không đúng rồi, Tiểu Phạm, các ngươi đã sắp thành thân, sao lại không cho người ta tới gần được?”

Oác! Kẻ nào! Phạm Thư hai người quay đầu lại, chỉ thấy hai cánh cửa sau của con hẻm không biết khi nào đã ‘xoát xoát’ mở ta, mà ở mỗi cánh cửa đều có từ ba đến năm cái đầu đang chen lấn nhòm vào trong này.

Trên trán Phạm Khinh Ba có ba vệt hắc tuyến nổi lên. “Các ngươi đang làm gì ở đây?”

“Xem kịch sống a! Ài ài, cái ngươi cứ tiếp tục a, đừng vì chúng ta mà dừng lại, tiếp tục sờ sờ, tiếp tục ôm ôm, tiếp tục hôn hôn đi a, đương nhiên nếu hai người muốn động phòng ngay ở đây thì phải báo trước một tiếng để chúng ta đuổi trẻ em đi trước nha, có phải không a?”

“Ha ha ha ha. . . . . .”

Hàng xóm láng giềng tụ tập trong hẻm xem náo nhiệt đều cười lăn lộn. Mà cái tên vừa khởi xướng mọi chuyện thì vẫn đứng tựa bên cạnh nhàn nhã cắn hạt dưa như trước, trong lòng còn đang bế Bì Đản vẻ mặt đang cực kì tò mò, đây đích thị là quả phụ hài hước nổi tiếng ba phố bốn hẻm —— Ngũ Tỷ.

Phạm Khinh Ba đột nhiên nhớ lại mấy lời “tân sủng trong truyền thuyết”..v..v…. mà Diễm Diễm nói, trong đầu xẹt qua một tia sáng, “Tin đồn Thư Sinh là tân sủng của ta không phải là từ Ngũ Tỷ ngươi mà ra chứ?!”

Ngũ Tỷ nhướng mày, “Thế thì sao a? Muốn ăn vụng mà không nhận sao?”

Vương bà ở sát vách nhà nàng tiếp lời: “Chi Chít (tiếng chim nha), tại vùng núi hoang sơ thôn dã, cô nam quả nữ, đi cả một đêm không thấy trở về. . . . . .”

Đậu hũ Tây Thi cũng ở sát vách tiếp tục câu chuyện, “Hôm đó Ngũ Tỷ nói với ta ngươi đến sau núi ‘đánh dã chiến’ với Thư Sinh ta còn không tin, làm sao có thể dụ dỗ nhanh như thế? Thế là lập tức cá cược, ai ngờ ra cửa dựng thẳng lỗ tay hóng đến tận nửa đêm cũng không nghe thấy tiếng các ngươi trở về! Hay cho tên mặt dày lẳng lơ nhà ngươi, hại ta thua cả một hộp son cho tẩu tử nhà họ Trần!”

Tẩu tử nhà họ Trần chính là mẫu thân của Trần Đại Thiên và Trần Tiểu Thiên, cũng chính là tỷ tỷ kết nghĩa của Phạm Khinh Ba. Trên tay nàng vẫn còn đang cầm bữa tối là một bát mì vắt, hì hì cười:“Không thể tưởng được Thư phu tử thoạt nhìn văn văn nhược nhược (nho nhã yếu đuối) mà lại lợi hại như vậy, làm khổ muội muội đến tận nửa đêm a!”

“Nói bậy, không chừng lại là cô nương của Phường Thanh Mặc chúng ta làm khổ người ta nha!” Ngũ Tỷ chuyển chuyển đôi mặt quyến rũ, “Muốn đánh cược tiếp hay không?”

“Này này này! Tam cô lục bà (bà tám) các ngươi nói đủ chưa hả!” Cái gì gọi là ba người tạo thành một cái chợ, cái này chính là ba người tạo thành một cái chợ đây! Ngang nhiên không coi ai ra gì mà bịa ra lời đồn lớn như vậy! Phạm Khinh Ba tức sùi bọt mép, chống tay thắt lưng quát to giận dữ, “Tỷ tỷ! Trở về phòng đi, bằng không đừng nghĩ sách dạy ‘kĩ thuật’ của Hoan Hỉ Thiên mà tỷ luôn giấu dưới gối sẽ tiếp tục được xuất bản nữa nghe chưa! Bì Đản! Mau bịt mồm mẹ ngươi lại rồi đem nàng về nhà! Còn Tiểu Ngưu Cường và Tử Đông Đông nữa!”

“Vâng! Phạm lão Đại!”

Quân đoàn trẻ con luôn nhất nhất trung thành và tận tâm với nàng nhận được mệnh lệnh lập tức một khóc hai làm loạn ba thắt cổ bức cha mẹ ông bà nội ngoại trở về nhà, nhưng mà vẫn không ngăn được từng câu từng câu trêu chọc liên tục bắn về phía Phạm Khinh Ba.

“Ai ai, mặt đỏ kìa, thì ra Khinh Bạc cô nương nhà chúng ta cũng biết đỏ mặt nha, thật là ngạc nhiên!”

“Cái này còn phải nói à, chắc là đi theo phu tử ‘ừ ừ a a’ mấy ngày nên học được, hì hì hi. . . . . .”

“Phu tử bây giờ đã trở thành người của phường Thành Mặc chúng ta rồi nhà, Tiểu Phạm ngươi sau này còn dám bội tình bạc nghĩa, cẩn thận da của ngươi!” (tức là cẩn thận bị lột da =)) )

“Đúng đúng, ai bảo ngươi ăn cỏ gần hang a! Đùa giỡn nam nhân bên cạnh ở đâu cũng được, nhưng nữ nhân phường Thanh Mặc chúng ta cũng không bắt nạt, phụ tình bạc nghĩa với người một nhà!”

Phạm Khinh Ba thẹn quá thành giận, ngồi xổm xuống nhặt lên mấy hòn đá ném lia lịa vào cánh cửa ngôi nhà gần nhất – nhà của Ngũ Tỷ.

Sau cánh cửa lập tức truyền đến thanh âm cao vút to rõ của Ngũ Tỷ.

“Tiểu chân* đáng chết nhà ngươi! Lão nương đây nén đau thương nhường phu tử trắng bóng ta yêu thích cho ngươi, ngươi còn dám lấy oán trả ơn, nam nhân đưa lên giường còn bà mối thì vứt qua tường à?”
(*tiểu chân: cách chửi con gái thời xưa, QT bảo là đ*~ :”>)

Lời vừa nói ra, trong con hẻm nhỏ tuôn ra hàng loạt tiếng cười to.

Trong cảnh tượng huyên náo như vậy, Thư Sinh kéo kéo góc áo Phạm Khinh Ba, nàng căm giận quay đầu lại, lại thấy hắn sắc mặt ửng đỏ, thấp giọng nói: “Thì ta hôm đó cô nương đến sau núi tìm tại hạ. . . . . . Tìm tại hạ. . . . . .”

“Mới không phải là tìm ngươi đánh dã chiến đâu!” Nàng không chút nghĩ ngợi cứ như vậy quát, sau đó mới hối hận muốn cắn đứt lưỡi.
(ta thề cái từ đánh dã chiến là ta đã nói giảm, nói tránh nhiều rồi đấy =.=)

Bởi vì tiếng cười vang chung quanh càng lớn hơn, có thể nói là đinh tai nhức óc.

“A a a a a! Các ngươi cứ cười đến chết đi thì tốt!” Phạm Khinh Ba hoàn toàn phát điên, quay lại lại nhìn thấy gương mặt cực kì tinh khiết vô hại thiện lương vô tội của Thư Sinh, giận giữ trong lòng cảng mạnh, nhấc chân hung hăng đá ống chân hắn, “Ngươi cũng chết đi thì càng tốt!”

Hung bạo xong thì đẩy người ta ra quay đầu chạy mất, còn tiếp tục đứng trong này nữa nói không chừng nàng sẽ thật sự đi giết người mất!

Thư Sinh bị đẩy tựa vào bên tường, cẳng chân và xương ống chân ẩn ẩn có chút đau, hắn lại không coi ra gì vẫn tiếp tục đứng sững sờ, sau một lúc lâu mới trừng mắt nhìn, lẩm bẩm nói: “Nếu ta đoán không nhầm. . . . . . phản ứng vừa rồi của Phạm cô nương là e lệ sao?”

Một trận rầm rầm truyền đến, toàn bộ cửa sổ trên lầu hai mở toang, đội ngũ thề chết rình xem đồng loạt ló ra, trăm miệng một lời nói: “Vốn là như thế!”

Thư Sinh hoảng sợ, lập tức đỏ mặt, sau đó nở nụ cười, trong lòng là vui mừng đến nói không nên lời.

“Này, phu tử, ngươi là thật lòng với tên kia sao?”

Một câu nói bất chợt vang lên, Thư Sinh ngẩng đầu, chỉ thấy tẩu tử nhà họ Trần vẫn là bộ dáng cợt nhả. Nàng nhìn hắn một cái, trong mắt cũng có nghiêm túc không thể nhầm lẫn, sau đó tiếp tục chải tóc, không chút để ý giũa giũa móng tay.

“Tên kia tính tình khác với các cô nương nhà người ta, có khi thông minh có khi lại hồ đồ. Thích nói giỡn, miệng không có nửa câu là sự thật. Nếu nàng nói không thích ngươi ngươi cũng đừng nản lòng, sự thật có thể chỉ là để trêu chọc ngươi, đương nhiên nếu nàng nói thích ngươi ngươi cũng đừng quá cao hứng, bởi vì đây cũng thực có thể là trêu đùa ngươi thôi. Tóm lại, nếu ngươi muốn chung sống với nàng thì phải biết tha thứ. Nếu không thể tha thứ thì cũng cần nhớ tới một điều, đó chính là —— tên kia là muội muội kết nghĩa mà ta quen biết, đừng nghĩ rằng nàng không có nhà mẹ đẻ.”

Ngụ ý là, không tha thứ được ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, bằng không ngươi cứ chờ mà xem.

“Có ai uy hiếp người ta như ngươi không? Thì ra tính nết của bọn trẻ là giống tỷ a.” Ngũ Tỷ đảo cặp mắt trắng dã, lại chuyển hướng thư sinh, cười nói: “Phu tử ngươi xem, tẩu tử nhà học Trần này rất thích hợp làm gà mẹ đó chứ.”

“Nói đến nhà mẹ đẻ, hồi đó Tiểu Phạm bị hai tiểu cường đạo nào đó chặn đường cướp của không còn thứ gì thì đã ở lại nhà ta, nàng còn gọi ta một tiếng là Ngũ Tỷ nha, cho nên ta mới là nhà mẹ đẻ của nàng! Phu tử ngươi đừng có sợ, tốt xấu gì ngươi cũng là người do đích thân Ngũ Tỷ ta chọn ra, biểu hiện cho tốt mộ chút, đừng làm cho người ta coi thường a.”

Từng giọt mồ hôi lạnh trên trán Thư Sinh chảy xuống, lấy câu cuối cùng của Ngũ Tỷ này mà so sánh đi a, không giống uy hiếp sao. . . . . .

Song sau trận nháo của Ngũ Tỷ như vậy, bầu không khí lạnh lùng ngưng tụ mới lập tức bị phá vỡ, mọi người đều nói lên mối thâm tình sâu xa của mình và Phạm Khinh Ba. Hai người này bình thường nơi nơi cãi nhau ầm ĩ luôn luôn phàn nàn về nàng, nhưng lúc này ngược lại lại tranh nhau đến cướp người. Đội ngũ nhà mẹ đẻ lớn mạnh như thế này, từng người lần lượt tìm Thư Sinh đe doạ, ặc, có lẽ nói là giáo huấn thì đúng hơn.

Tổng kết lại, lặp đi lặp lại lật đi lật lại không ngoài một cái ý tứ: hoặc là đối tốt với nàng, hoặc là ngươi chết, ngươi có quyền chọn một.

Sau khi giáo huấn xong xuôi, mọi người quay mặt nhìn nhau, đều có chút không được tự nhiên, giống như vừa làm chuyện gì ngại ngùng.

Trong lòng Ngũ Tỷ thầm mắng “Nha đầu chết tiệt kia quả nhiên suốt ngày gây tai hoạ không lúc nào làm người ta bớt lo lắng cho nàng, một nữ nhân điên đảo chúng sinh kiêm quả phụ tốt như lão nương đây cũng phải đứng bên cạnh dàn xếp, thật là nhàn quá mà”, sau đó trở thành người đầu tiên đóng sầm cửa sổ.

Tiếp theo, những người khác cũng đều noi theo, tốc độ cực nhanh, cứ như là ngoài cửa sổ có cái ôn dịch gì đang lan tràn vậy.

Thư sinh đứng ở tại chỗ, trong lòng vẫn rung động.

Tuy rằng đã sớm biết nàng hoàn toàn khác với những lời đồn đại nơi phố phương kia, tuy rằng trên học đường thường xuyên nghe léc thấy học trò thảo luận về đủ loại sự tích “anh hùng” của nàng, trước kia hắn biết, chính là nàng biết đọc sách viết chữ, biết nàng thiện lương lại hiền hoà, nhưng mà cố tình không thích để người ta nói nàng tốt. Chỉ là, hẳn vẫn nghĩ chỉ có hắn và bọn họ nhìn thấy mặt tốt của nàng, không biết rằng trong lòng những người thường ngày nói chuyện rất khó nghe cũng che chở nàng như vậy.

Ban đầu do nhìn chúng tên “phường Thanh Mặc” tràn đầy dòng thư hương khí (dòng khí nho học) nên mới tiến vào , không ngờ ở đây rồng rắn hỗn tạp, nhà hàng xóm cũng toàn thuộc loại khí pháo hoa chứ nào có liên quan gì đến thư hương, trong lòng có chút thất vọng. Nhưng giờ đây, kể từ lúc hắn đến đây lâu như vậy, lần đầu tiên hắn đối với nơi hữu danh vô thực* này nảy sinh ra lòng trung thành, bởi vì sự ôn nhu dấu dưới vui cười tức giận quát mắng của những con người nơi đây đã khiến hắn thấy được, nơi này là nhà của nàng.
(*tên không đứng với sự thực)

Chỉ có ở phường Thanh Mặc, nơi đủ mọi loại người khác nhau này mới có thể bao dung được con người có cá tính đặc biết thích độc hành của nàng.

Cái tên “Khinh bạc nữ” này ở đây ngược lại thành ca ngợi, những người hàng xóm láng giềng đó đều tự hào nói, cô nương từ phường Thanh Mặc chúng ta như thế này như thế đó. . . . . . Ai có thể nói, đây không phải là dung túng sự tuỳ hứng của nàng, cổ vũ cá tính thích làm những gi mình muốn của nàng đây?

Hắn dường như có chút hiểu được, vì sao nàng có thể cười đối với dòng ngươi như nước chảy này.

Giờ phút này trong đầu Thư Sinh đã hoàn toàn hiểu rõ, hắn đứng ở một chỗ đã không còn bóng người, hướng tứ phương thi hành đại lễ.

“Tại hạ sẽ ghi nhớ giáo huấn của các vị, xin cảm ơn các vị.”

Nói xong hắn xoay người đi về ngõ Họa. Trong lòng hắn giờ đây có một cảm giác khẩn cấp khó hiểu, khẩn cấp muốn nhìn thấy nàng. Vì thế hắn càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, cuối cùng dường như là vút phi thân bay lên. Song chỉ một lát xong liền về tới ngõ Họa.

Từ rất xa đã nhìn thấy một người ngồi ở trước cửa nhà họ Phạm.

“Phạm cô nương?”

Phạm Khinh Ba ngẩng đầu, sắc mặt có chút khó coi, lại nhếch miệng cười cười, “Ngươi còn chưa bị đám tam cô lục bà kia xé xác sao?”

Hắn không nói gì, chỉ ngồi xuống trước mặt nàng, chần chờ một chút, sau đó vươn tay cầm tay nàng, cảm nhận được tay nàng thật lạnh, vì thế hắn cầm thật chặt. Im lặng hồi lâu, nàng rốt cục mở miệng .

“Phát bệnh hình như mất tích rồi, ta mang cá đậu phụ hắn thích trở về nhưng không tìm thấy hắn. Hắn không làm cơm chiều, cũng không chuẩn bị nước tắm cho ta, một đống phân chim ở sân trước cũng không có ai quét tước, ta đột nhiên phát hiện bản thân mình dường như không biết làm gì. . . . . .”

Giọng điệu của nàng thực bình tĩnh, lại lộ ra một cỗ kiếm chế khiến kẻ khác đau lòng, ngực Thư Sinh căng thẳng, dang tay ôm nàng vào lòng.

Tựa vào trong ngực hắn, ánh mắt Phạm Khinh Ba xoẹt qua một tia sáng, chậm rãi vươn tay ôm lấy hắn, gắt gao ôm, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút nhu nhược hỏi: “Thư sinh, phát bệnh đi rồi, ta chỉ còn lại ngươi , ngươi về sau sẽ chăm sóc ta giống như phát bệnh sao?”

Thư Sinh bị ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nàng làm cho trái tim và cả tâm hồn đều chấn động, nhất thời ba hông phải phách bay đi đâu mất, cảm giác thương hương tiếc ngọc nổi lên, hận không thể lấy trái tim mình ra cam đoan cả cuộc đời này sẽ chăm sóc nàng.

Hắn mở miệng muốn nói, lại bị hai tiếng rống giận đánh gãy.

“Cầm thú! Buông chủ nhân nhà ta ra!”

“Cầm thú! Buông Thư lang nhà ta ra!”
(Thư lang: ta thấy đây là cách gọi chồng hay người tình đó nha. Giống như Vương Ngữ Yên trong TLBB gọi Đoàn Dự là Đoàn lang nha… hắc hắc)
~ HẾT CHƯƠNG 23 ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét