Chương 23 – Nhất định là đang mộng du, không, bị bóng đè
Từ sáng đến trưa, điện thoại réo liên lục đến mức phải sạc pin hai lần. Tâm My không bắt máy, vì biết bản thân vẫn tính trẻ con và cũng bởi chẳng biết nên nói chuyện gì với anh, nhỡ không nén được cơn giận mà nói những câu khiến hai người phải từ mặt hoặc nổi đóa rồi GAME OVER thật.
Cô định bụng, đợi sau khi nỗi lo lắng cùng niềm hân hoan thuở ban đầu trở lại cô mới suy nghĩ thật kỹ càng.
Mỗi người con gái đều có trái tim của nàng công chúa, Hà Tâm My cũng không phải ngoại lệ, chỉ là theo thời gian họ dần phải đón nhận vai trò của một vai diễn phụ.
Mười năm trước vai phụ của cô là làm nền, mười năm sau cũng vẫn vậy.
Người con gái Tống Thư Ngu yêu đáng lẽ phải là người mảnh mai, chân dài, tóc thề thướt tha, nụ cười dịu dàng đoan trang giống cô dẫn chương trình mấy năm trước, giống cô bạn thân mười hai năm nay của cô là Diệp Khinh My.
Điểm chung duy nhất của Tâm My và Khinh My chính là chữ My duy nhất trong tên gọi. Năm ấy cũng chỉ vì phát hiện ra điều này trên bảng danh sách mà cô nhanh nhanh nhảu nhảu tới tìm người ta làm quen, và thế là họ thành bạn. Giả dụ, Ninh Tiểu Nhã là bản sao khác của Tâm My trên thế gian này thì Khinh My sẽ là người đi ngược chiều với họ.
Khinh My mới chính là người con gái mà mẹ Tâm My khát khao, dịu dàng nhã nhặn, đáng yêu ngoan ngoãn, ai nhìn cũng thương. Tâm My sau một thời gian dài cố bắt chước học tập thì cô quyết đinh từ bỏ, nhưng từ cấp hai đến cấp ba, họ vẫn luôn là chị em thân thiết.
Mãi sau này mới biết Tống Thư Ngu.
Tống Thư Ngu dạy kèm cho Khinh My, cô ngồi bên hưởng lợi; Tống Thư Ngu mời ăn điểm tâm sau buổi học, cô là người ăn nhiều nhất; cho dù đi đâu, họ đều ngồi ngay hàng trước cười cười nói nói, còn cô lười nhác nằm ra ghế sau; lúc trời lạnh, Tống Thư Ngu thường dúi tay Khinh My vào túi áo anh, còn Tâm My chỉ biết rụt cổ giậm chân trong gió rét; khi trời nóng, Tống Thư Ngu đưa khăn giấy, cô chắc chắn sẽ làm ầm lên hỏi tại sao không có phần của mình.
Anh gọi Khinh My là “nha đầu”, cảm giác gần gũi kinh khủng; nhưng lại gọi Hà Tâm My là “ranh con”, sau đó tỏ vẻ ngán ngẩm.
Dù Khinh My có bỏ họ tới Giang Ninh học tập nhưng đến kỳ nghỉ Tống Thư Ngu vẫn tới thăm cô ấy. Cô từng nghĩ sẽ gọi Tiểu Nhã cùng đi Giang Ninh một chuyến tìm Khinh My, nhưng không hiểu sau đó vì sao lại viện lý do để gạt chuyện đó sang một bên.
Mãi cho tới khi Khinh My mất tích.
Thời gian ấy, Tống Thư Ngu và Diệp Thận Huy – chú Khinh My đã tìm cô khắp nơi, còn Tâm My lúc ấy cố gắng nhớ lại tất cả những chi tiết khi hai người họ nói chuyện, hy vọng có thể cung cấp được chút manh mối giúp họ tìm được Khinh My, nhưng mọi việc vẫn trở nên vô vọng. Theo đó Tống Thư Ngu gần như mất tích trong một khoảng thời gian khá lâu, khi ấy Tâm My đang học năm thứ ba đại học, nghe mẹ cô nói thầy Tống xin nghỉ phép, không phải cô không đoán ra Tống Thư Ngu rốt cuộc đi đâu, có thể anh lại đi tìm Khinh My.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Khinh My trở về và cô ấy đã có người yêu. Trong khi hiện tại Khinh My ở Quý Tây, bên người yêu, còn Tâm My cứ lòng vòng trong thành phố kiếm cơm và bị tra tấn bởi những cuộc coi mặt. Dù hai người họ vẫn là bạn tốt nhưng việc ở bên Tống Thư Ngu, Tâm My không hề kể chuyện cho ai, trong đó có cả người bạn thân thiết mười hai năm nay Diệp Khinh My.
Được, cô thừa nhận, cô sợ khó xử, cô cũng… đố kỵ.
Cô từng hỏi Tống Thư Ngu tại sao đột nhiên rời khỏi Đại học Đông Nam để vào An Thành. Anh chỉ mỉm cười, cố ý tránh câu hỏi này.
Thực ra khi ấy cô đã biết, trong cơ cấu tổ chức của tập đoàn đầu tư An Tín không chỉ có chứng khoán An Thành, còn có cả Quỹ học bổng Chồi Non. Tống Thư Ngu tiếp nhận An Thành, đồng thời cũng đảm nhiệm vai trò chủ tịch nhiệm kỳ mới của quỹ học bổng.
Quỹ học bổng Chồi non là cái gì? Là một tổ chức tình nguyện do Diệp Thận Huy sáng lập, là một tổ chức cá nhân giúp đỡ những trẻ em nghèo thất học ở vùng núi, rất có ý nghĩa và có trách nhiệm xã hội. Chỉ có điều tâm nguyện khi thành lập quỹ tài trợ là vì Khinh My, hai người đàn ông kinh doanh vất vả cũng chỉ vì Khinh My muốn làm điều này.
Được, cô thừa nhận, cô rất… đố kỵ.
Làm vai phụ cô có thể chấp nhận, vai phụ xuất sắc cũng tốn nhiều công sức lắm chứ, thế nhưng, làm vật thế thân… Hà Tâm My cô không có được tinh thẩn vô tư quảng đại đến thế.
Cô đứng bật dậy, lao vào phòng làm việc của sếp xin nghỉ phép.
Sếp tổng vừa nói một chữ “được”, người đứng trước mặt đã biến đâu mất tiêu.
Hỏi thì bảo lắm mồm mà không hỏi thì thấy bức bối.
Hà Tâm My thà một đao cứa đứt cổ cũng không chịu cảm giác bức bối đó. Có thể tiếp tục thì đẹp càng thêm đẹp, không được cô cũng chẳng tổn thất gì, cùng lắm thì lại đi coi mặt, tóm được ai thì cưới người đó là xong.
Cô phóng xe điên cuồng trên đường, tập đoàn đầu tư An Tín nằm ở khu trang tâm CBD mới trong thành phố, tòa nhà có tường bằng kính cao nhất, trước đây khi còn làm trong ban tài chính cô đã từng tới. Thẳng bước lên tầng 33, liền bị chặn lại.
Một cô thư ký đi giày cao gót, chớp chớp cặp mi giả dài cong vút nhìn cô, ánh mắt không hẳn quá thất lễ, nhưng Tâm My vẫn thấy chút ngại ngùng. Vách tường phản chiếu mái tóc bị gió thổi rối tung của Tâm My, mặt mũi phừng phừng đỏ au như tôm luộc.
Cô gập cổ áo ngay ngắn đâu đây, liền nói: “Tôi tới tìm Tống cá trê, không phải, là Tống Thư Ngu, Tống tiên sinh, tôi là phóng viên tờ ‘Thời báo Tế Thành’”.
Cô thư ký không hề nao núng khi phải tiếp kiến phóng viên: “Xin hỏi cô đã có hẹn trước chưa?”.
Hẹn trước? Tâm My chớp chớp mắt, Tống cá trê còn xếp danh sách ưu tiên?
Cô thư ký nghiêm giọng thông báo, “Xin lỗi, nếu chưa hẹn trước tôi không thể để cô gặp được”.
“Hà tiểu thư?”
Tâm My ngoái đầu, trước cửa cầu thang máy màu trắng bạc là một người phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi, vận đồ đen, mặc bộ đổ trông như chiếc áo giáp với nhiều viền tựa răng cưa, tóc chải phẳng lì.
Cô lặng người, đâu có quen.
“Tôi là thư ký của Tống tiên sinh, Tống tiên sinh đang họp…”
Tâm My càng thêm sững sờ. Mẹ kiếp, hóa ra đây mới là thư ký chính hiệu, con nhỏ đeo mi giả khi nãy chỉ là trợ lý thư ký. Nhưng tại sao thư ký của Tống Thư Ngu lại biết cô?
Cô đi theo áo giáp răng cưa vào phòng khách bên trong, lúc ả lông mi giả mang cà phê tới vẫn không ngừng thắc mắc, Tâm My mắt tròn mắt dẹt nhìn cô ta, cũng không giấu nổi vẻ thắc mắc hiếu kỳ.
Áo giáp răng cưa mỉm cười giải thích: “Trong phòng Tống tiên sinh có bức hình của Hà tiểu thư, nên tôi có ấn tượng”.
Tâm My ậm ừ đáp lời, đón lấy cuốn tạp chí từ tay cô ta, nghĩ nát óc cố nhớ xem Tống cá trê sao lại có được ảnh của cô.
Ngồi chưa được lâu, cô ngẩng đầu nhìn trộm thư ký của Tống Thư Ngu, vẻ nghiêm nghị và dạn dày kinh nghiệm, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh một cô thư ký liễu yếu đào tơ như trong tưởng tượng của cô.
Áo giáp răng cưa để trễ cặp kính an ủi cô: “Nhanh thôi, chắc khoảng hơn mười phút nữa”.
Nói đoạn, cửa thang máy từ đằng xa mở ra, trên nền nhà lát đá cẩm thạch vọng lại tiếng bước chân lộp cộp.
Lúc Tâm My đứng dậy, một toán người đã thi nhau bước vào.
“Giai đoạn đầu là ba mươi ngày trước báo cáo thường niên, thị trường cấp hai…”, Tống Thư Ngu dẫn đầu đoàn người trông thấy cô liền dừng lời, miệng khẽ mỉm cười.
Ánh mắt Tâm My đổ dồn về phía người bên cạnh anh, hét toáng lên đầy kinh ngạc: “Hà Đông, sao anh lại ở đây?”.
Hà Đông là anh họ của Tâm My, từng làm mưa làm gió ở Đại học Đông Nam, chơi bóng rổ xuất quỷ nhập thần, thủ thuật quay cóp khi thi lại càng tuyệt kỹ. Cũng vì cùng họ Hà nên hồi đầu anh còn la lôi bắt Tâm My làm em gái.
Mấy người đều dừng bước, Tâm My liếc mắt nhìn sư huynh đang có phần ngượng ngập, rồi thấy bộ mặt khó hiểu của Tống Thư Ngu, bây giờ mới ý thức được mình đã quá đường đột.
Tống Thư Ngu nói tạm biệt với mọi người, sau khi những người khác gật đầu và rời đi, anh mới mở cửa rồi ra hiệu cho Tâm My cùng Hà Đông bước vào.
Tâm My lấy khuỷu tay thúc sư huynh: “Về từ lúc nào thế? Chẳng phải nói phải đi đâu sao?… Em quên rồi”.
Hà Đông lúc này mới thoải mái hơn một chút: “Tháng trước mới bị lôi về, còn chưa kịp thông báo cho mọi người”.
“Xì, không ra thể thống, quên hết anh chị em bạn bè khổ sở lếch thếch chúng tôi rồi phải không?”
Hà Đông ngại ngùng nhìn Tống Thư Ngu, sau đó liếc sang Tâm My cười ha ha.
“Nghe nói em làm việc ở tòa soạn? Tới phỏng vấn hả?”
Tống Thư Ngu hai tay đan chặt, cười nói: “Tâm My là vị hôn thê của tôi”.
Nhất định là đang mộng du, không, bị bóng đè.
Nhưng ánh mắt cảnh cáo của Tống Thư Ngu khiến cổ họng cô như mắc nghẹn không nói được lời nào, đâu phải mình đang mơ.
Cô quay mặt nhìn Hà Đông, miệng sư huynh lúc này há to gần bằng mặt cô rồi.
“Cũng chưa ai biết, khoảng cuối năm sẽ tổ chức lễ cưới, đến lúc đó sẽ thông báo cho mọi người.”
Sư huynh đã khép miệng lại, mãi lâu sau mới định thần lại được: “Thầy Tống, xin chúc mừng”.
Tống Thư Ngu mỉm cười, quay sang nhìn Tâm My nói: “Tâm My xấu hổ, lúc nào cũng cảnh cáo nói không được tiết lộ thông tin”, ánh mắt anh rõ ràng đang cảnh cáo cô “Không được giở trò, nếu giở trò chỉ có em thiệt”.
“Thế mà, không biết ở trường mặt nó dày cỡ nào?”, sư huynh phụ họa.
Mình sao? Mặt dày á? Mỗi lần có thi đấu bóng rổ, người ở trên khán đài cổ vũ cho khoa chúng ta là ai?
“Tống cá trê, anh thật quá quắt! Tiền trảm hậu tâu, muốn phạm tội có phải không?”, cô như bị sét đánh ngang tai, sư huynh đi rồi không kiềm chế được bắt đầu chặt chém Tống Thư Ngu.
Tống Thư Ngu chống cằm cười hì hì: “Anh nhớ rất rõ, Hà Đông là hậu vệ đỡ bóng mạnh nhất của Học viện Quản lý, còn em đứng ở hàng đầu trong đội cổ vũ trên khán đài”.
“Thế thì sao?”, cô mơ mơ hồ hồ.
Anh không thèm đếm xỉa, đưa mắt nhìn thông tin tỷ giá tiền tệ và báo giá cổ phiếu mua vào đang nhảy múa trên tấm bảng điện tử treo tường, mãi lúc sau mới ngoái đầu hỏi cô: “Anh tưởng em định sau này không thèm nói chuyện với anh. Từ sáng đến giờ, em đã đếm chưa? Có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ?”.
“… Tâm trạng không tốt.”
“Giờ tâm trạng tốt chưa?”
“… Tôi có chuyện muốn hỏi anh, Tống cá trê.”
Anh ngồi thẳng, chăm chú nhìn cô với vẻ mặt đầy thắc mắc.
Cô định hỏi cái gì? Chóng mặt lao tới đây định hỏi gì?
Hỏi có phải anh yêu Khinh My? Có phải yêu Khinh My nhưng không với tới nên tìm đại bạn thân của Khinh My để kết hôn?
Cô lặng đi nhìn gương mặt cương nghị của anh, miệng đã mở nhưng không nói được lời nào.
“Thấy bảo có ảnh của tôi, ảnh nào? Tôi muốn xem!”
Nét mặt nghiêm trọng của anh tự nhiên dãn ra, khẽ nhếch miệng cười, đẩy khung ảnh bằng bạc trên bàn về phía cô.
“Khốn kiếp, đây đâu phải tôi!”
Sinh nhật lần trước bị chụp trộm, một nửa mặt dính đầy bánh kem, lúc cười mắt chẳng thấy đâu chỉ thấy răng. Phía dưới còn có bức hình nhỏ, là cảnh khi tốt nghiệp nhưng chỉ trông thấy thân hình cồng kềnh của cô. Anh ta chụp trộm? Tâm My mặt mày nhăn như khỉ nhìn bức ảnh: “Cô thư ký của anh nhờ bức ảnh này mà nhận ra em, cũng vào dạng hỏa nhãn kim tinh”. [i][Ý chỉ có con mắt tinh tường, nhìn thấu tất cả mọi thứ dưới bất kỳ hình thức ngụy trang nào.][/i]
“Có cách nửa đường cũng đánh hơi được em họ Hà hay họ Tống.”
Tâm My không hiểu anh đang đùa hay còn có ý gì khác, quay khung ảnh lại chậm rãi nói: “Để tấm ảnh xấu hoắc thế này, lại còn không thèm hỏi ý kiến”.
Anh nhìn cô hồi lâu không nói, Tâm My đưa tay xoa mũi, nói giọng gian giảo: “Vốn định tới cãi nhau với anh, anh hệt như bố em, hiền khô chẳng cáu giận bao giờ, chẳng cãi nhau nổi, đúng là vô vị”.
Anh chán nản: “Cãi nhau với anh về cái gì? Nhìn cái mặt hằm hằm kìa, em vẫn trẻ con lắm. Nhưng được cái tốt bụng không thù dai, giống hệt chiếc vòng lửa tràn đầy năng lượng, thiêu cháy cả anh, nên anh còn dám tùy tiện đụng tới em sao?”.
“Anh, anh đang khen em đấy à?”, Tâm My ngẩn người nhìn anh, “Em không nghe rõ, anh, khen thêm lần nữa được không?”.
Chương 24 – Bởi thuần khiết mới trân trọng
Tống cá trê là một tên khốn kiếp!
Tốt bụng không thù dai, chụp nguyên cả cái mũ lên đầu, bảo cô làm sao có thể xấu bụng tiếp tục thù lâu đây? Thảo nào tính khí mẹ bạo ngược cổ quái, gặp phải bố, những người đàn ông hiền hòa như bọn họ, không bốc hỏa nổi, cứ nhịn cứ nhịn, vì thế tiền mãn kinh không đến sớm mới lạ!
Thế nhưng, chợt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô được bàn tay nào đó nắm chặt, khi ai đó hiển nhiên không bận tâm nắm tay cô ra khỏi phòng làm việc, khi ai đó cười hì hì như cáo già gật đầu tạm biệt mọi người trong công ty…
Tâm My như vừa hiểu ra điều gì, đột nhiên lặng đi: Khi cười cợt con sâu đáng thương bị biến thành tro nói không chừng lại là mình?
“Tỉnh chưa?”
“Á!”
“Đã hết giận chưa?”, Tống Thư Ngu vỗ vỗ lên mặt, vạch cả mí mắt cô. Hà Tâm My như choàng tỉnh dậy khỏi ranh giới giữa sự sống và cái chết, vội hỏi: “Sao anh lại nằm trên giường?”.
“Không ngủ được nên đến tìm em để nói chuyện, nhưng thấy em ngủ rồi, anh cũng ngủ luôn”, trông anh có vẻ thản nhiên.
Hôm qua cô đã kiểm tra, cửa phòng khách rõ ràng đã khóa! Tâm My cắn góc chăn “mếu máo khổ sở” ngẫm nghĩ: Ý chí không kiên định, chỉ ú a ú ớ để anh dẫn về nhà, nếu tiếp tục thế này đài tưởng niệm của cô sớm muộn cũng không thể bảo toàn.
“Cậu em nhỏ này của anh sáng nào cũng ‘dậy’ sớm thế này sao?”, cô hơi lùi lại.
“Cậu em nhỏ của anh nói, nó khổ lắm”, anh nheo mày, “Hay dọn tới chỗ anh chúng ta sống chung luôn, nhà em thuê trả lại, vì cũng có ở đó ngày nào đâu”.
Muốn cô dọn tới hang hùm ư? “Quên đi! Mẹ em tới tìm mà không thấy là tiêu luôn, anh giúp chôn cất em nhé?”
Anh lao tới, hé miệng để lộ nguyên hàm răng trắng bóc: “Thế hay anh chuyển tới chỗ em?”.
“Đồ lưu manh!”, Hà Tâm My nhìn anh khinh bỉ, “Thiển Thiển ở tòa soạn bọn em, vợ chồng người ta đăng ký xong mới được chính thức sống chung, anh học tập đi”.
Tống Thư Ngu lu xìu: “Lúc vội bảo mua vé thì không cho, đến lúc lên thuyền xin mua vé bổ sung cũng không được. Thế em muốn thế nào?”.
Tâm My mềm lòng, lấy chân chà chà lên chân anh: “Vậy đợi đến, đợi đến cuối năm có được không?”.
Anh nhướng mắt: “Cuối năm làm sao?”.
“Thì mua vé.”
Anh lặng thinh, Tâm My có phần hoang mang: Lẽ nào hối hận rồi.
“Cuối năm…”, anh đưa tay xoa cằm.
Cô nhìn anh, bộ dạng đáng thương: “Tháng Mười một?”.
“Ừ…”
“Tháng Mười…?”
Anh tiếp tục trầm ngâm.
“Tống cá trê, không đồng ý thì thôi. Nếu chúng ta có thể sống tới năm 2100 thì tới lúc đó cũng được. Anh cứ suy nghĩ đi, em dậy đi làm đây.”
Cô giận dỗi nhấc người leo xuống giường, liền bị anh kéo lại. Tống Thư Ngu nhe hàm răng trắng sáng, nói phải giao kèo bằng miệng.
Tâm My chân tay giãy giụa không ngừng, đầu óc nghĩ ngợi lung tung: Bà đây không thua trong tay ngươi, mà lại thua tấm ảnh nhìn không rõ mặt, hừ!
“Bảo bối của bố, tối qua sao con không về nhà?”
“Bố ơi… tối qua, tối qua con ở nhà Trần Uyển.”
“Mẹ đến chỗ con đưa đồ, chẳng thấy ai. Gọi hơn chục cuộc điện thoại mà thấy tắt máy suốt, nhóc con thật là! Làm bố mẹ lo cuống lên, nếu không gọi được điện thoại nữa bố mẹ đang định buổi trưa đi báo cảnh sát…”
A a a a, tên Tống Thư Ngu chết tiệt, không có việc gì tối qua tắt điện thoại của mình làm gì chứ?
“Ông Hà, đưa điện thoại cho tôi.”
Tâm My vừa nghe tiếng mẹ trong điện thoại, tóc tai dựng ngược hết cả: “Mẹ!”.
“Ranh con, sắp đầu ba đến nơi rồi vẫn không khiến bố mẹ bớt lo lắng chút nào, mẹ với bố nghĩ con có khả năng chăm sóc bản thân nên mới miễn cưỡng đồng ý để con dọn ra ngoài. Vậy mà kết quả còn gay go hơn cả khi ở nhà, giờ xã hội rối loạn phức tạp, cả đêm con không nghe điện thoại làm mẹ còn tưởng con bị cướp hay bị người ta hại, bị…”
Mẹ cô thở không ra hơi…
“Mẹ, con cũng không biết mẹ sẽ tới. Điện thoại hết pin mà lúc đó con lại ở nhà Trần Uyển.”
“Lần trước Tiểu Tuyết nói con có bạn trai rồi, có phải không nói thật cho mẹ biết đi.”
Nói? Không nói? Nói? Không nói?
“Đâu có đâu, không có thật mà.”
Mẹ cô thở phào: “Nếu có nhất định phải để mẹ check hàng trước đã, giờ xã hội phức tạp, con người khó lường lắm…”.
Tâm My nhắm mắt, tên lưu manh, con cáo già Tống Thư Ngu đáng là thứ phức tạp nhất rồi.
“Tống cá trê, em muốn biết chuyện của anh, tất cả, từ nhỏ tới lớn.”
“Được, nhưng em phải cho anh biết khi nào em mới định nói cho mọi người trong nhà.”
Tâm My bĩu môi: “Có thế mà cũng ra điều kiện? Cùng lắm em kể hết chuyện từ nhỏ tới lớn cho anh”.
“Ranh con, em có việc gì mà anh không biết?”
“… Tình sử dạn dày của Hà Tâm My”, giọng cô sang sảng đầy khí thế.
Anh không nhịn nổi cười: “… Anh đang làm việc, tối về nhà hẵng chọc anh cười nhé?”.
Bực bội. Tình sử của cô là truyện cười? Vậy còn tình sử của anh?
“Tối em về nhà, nhà cửa không dọn dẹp dễ sinh bệnh.”
“Cũng được, tối anh đi ăn tiệc. Xe máy của em anh cho người đưa tới tòa soạn.”
Đồng ý dễ dàng thế sao? Tâm My bĩu môi.
Hiếm khi có được tự do từ thế lực hung bạo, Tâm My lên kế hoạch tối nay cày cuốc trên diễn đàn, nhưng hình như lâu rồi cũng chẳng có bài post nào hay ho. Lên trang giải trí, vừa nhìn thấy đã muốn thổ huyết, hoa hồng cô trồng đã bị mót sạch, chỉ còn lại đống lá khô trên mặt đất.
Lấy phải chồng tồi, kết bạn phải một lũ khốn kiếp, lên mạng giả lương dân chỉ chực làm thổ phỉ.
Mở lại nhật ký càng phát hỏa, khốn kiếp, còn có người dùng nick ảo quét sạch bông hoa cuối cùng của cô!
Tâm My hừng hực khí thế mở QQ tìm phần tử khủng bố Shin mũi dài để tính sổ nhưng Shin không có đó.
Tẻ nhạt quá đi mất thôi. Sau khi lượn đúng một trăm vòng trong phòng, lúc chuẩn bị thay quần áo để ngủ thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
“Tống cá trê?”
Tống Thư Ngu tựa người vào cửa, mỉm cười lịch thiệp. Bà cô đối diện thò đầu ra ngoài qua khe cửa nói: “Tiểu Hà, bạn trai tới rồi kìa”.
Tâm My nghĩ bụng, cô nói thế thừa quá, vừa cười gượng nói vâng ạ vừa đỡ Tống Thư Ngu toàn thân bốc mùi rượu bước vào trong.
Đóng cửa xong, cô vỗ mạnh vào mặt Tống Thư Ngu: “Đừng có giả vờ giả vịt, anh đùa kiểu gì đây hả?”.
Tống Thư Ngu vẫn giữ nụ cười lịch thiệp, càng cười càng tươi.
Cô liền quăng anh lên giường: “Còn cười nữa tôi vứt anh xuống cầu thang rồi đứng đây mà cười nhé”.
Tống Thư Ngu cười hì hì đưa tay ôm vuốt má cô: “Bé con, đáng yêu quá”.
Tâm My cáu tiết, uống nhiều thật sao?
“Á, đừng có giẫm lên ga giường của tôi”, cô lao tới ôm lấy chân anh. Tay anh mới tháo được một bên giày liền dừng lại ôm chầm lấy eo cô, tư thế này vô cùng gợi tình.
“Đồ lưu manh, định mượn rượu giả điên.” Chợt chiếc giày bay tới, Tống Thư Ngu né nhanh như chớp nhưng cuối cùng nó vẫn đáp cạnh đầu anh.
Tâm My nghiến răng: “Quả nhiên là giả vờ”.
“Giả vờ đâu, uống nhiều thật mà”, Tống Thư Ngu xoa hai bên thái dương, mặt mũi mếu máo hỏi, “Có nước không?”.
Tâm My hết cắn móng tay đến mút ngón tay, thế này không được, tối qua mẹ vừa tới kiểm tra, suýt chút nữa bị bắt quả tang: “Mười hai giờ rồi, anh không về nhà à?”.
Mắt anh ti hí: “Để anh ngủ thêm lúc nữa”.
Cô ngồi một mình trên ghế miệng cắn móng tay, mắt bắt đầu thiu thiu gà gật.
“Tâm My.”
Cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu.
Anh mắt anh dịu dàng long lanh như giọt nước: “Sợ cái gì?”.
Cô rướn cổ toan nói “sợ sợ cái đinh”, rồi thụt lại nghĩ một lúc mới nói: “Sợ anh giả say hại người, sợ anh lấy em làm trò đùa”. Sợ không thể gánh vác được tất cả hậu quả của những sai lầm trong phút chốc.
“Em nghĩ anh đang đùa sao? Đừng ngốc nữa”, anh cười, đưa tay nhéo mũi cô, “Yêu em là thật, muốn lấy em cũng là thật. Nói một cách gần gũi hơn phải là muốn sống nửa đời còn lại với em”.
Cô lặng người nhìn anh: “Tại sao lại là em, mà không phải người khác?”.
“Bởi tình cảm của em rất thuần khiết.” cô chớp mắt.
“Bởi thuần khiết nên mới đáng trân trọng”, anh nhìn cô vẫn chớp mắt liên hồi vẻ không hiểu thì chán nản dang tay, “Đừng nghĩ nữa, em đã buồn ngủ chịu không nổi nữa rồi, ngủ trước đi”.
Cô nhìn anh vòng tay một lúc, mới lục tục nằm xuống: “Không được mượn rượu giở trò”.
“Được”, anh đồng ý, đôi môi khẽ hôn lên tóc cô, nói, “Ngủ đi, anh không làm gì em đâu. Ranh con, phải tập tin anh đi. Những chuyện lúc bình thường chỉ là cố tình chọc em, nhìn em xù lông anh thích”.
“Anh hư lắm, Tống cá trê.”
“Ừ, anh hư.”
“Ngày mai phải dậy sớm”, cô bắt đầu lơ mơ, “Tối qua mẹ em tới tìm, bị mẹ phát hiện là toi đời”.
“Được”, anh nhẹ nhàng xoa lưng cô, “Ngày mai anh còn phải về nhà lấy xe”.
“Em đưa anh đi”, cô cố lấy tinh thần.
“Bằng xe máy?”
Cô ừ một tiếng.
Tống Thư Ngu tưởng tượng cảnh hai người chen nhau trên chiếc xe bé tẹo miễn cưỡng mỉm cười: “Được, em đưa anh đi”.
Cô đáp lại bằng một hơi thở dài.
Anh cười khổ, còn cô lại không hề biết mình ngủ rất hỗn, phần dưới lại thế, cái chân to mập vòng cuốn lấy anh, tay và ngực chạm sát ngực anh, khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Anh tự chuốc vạ vào thân, giờ đành cam tâm tình nguyện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét