Chương 19 – Cả thế giới đều biết tôi yêu em
Tâm My nghĩ nát óc cũng chẳng biết sức mê hoặc của lão Tống ở đâu mà đến người nhà của đồng nghiệp trong ban xã hội cũng đổ xô tới. Hai bàn ăn trong phòng được đặt sẵn còn không đủ chỗ ngồi, phải cấp tốc ghép thêm một bàn nữa. Thì thầm to nhỏ, cười nói râm ran, có người thậm chí còn mở cả tờ báo chứng khoán đang kè kè bên người ra để phân tích này nọ. Cái này gọi gì là liên hoan, có mà đại hội bán hàng đa cấp cùng nhau học tập tiến bộ, tay trong tay cùng hướng tới con đường tài lộc!
Sau khi chủ khách hoan hoan hỉ hỉ, Tâm My hỏi Tống Thư Ngu: “Tôi đã biết từ lâu là khoảng nửa năm trước anh với ông Diệp đã dự tính được lần đại suy thoái của thị trường cổ phiếu và từng cùng một vài nhà nghiên cứu phản đối mạnh mẽ và phải chịu không ít công kích, nhưng cũng không tới mức anh được sùng bái thế này chứ?”.
Tống Thư Ngu chỉ cười, đoạn nói: “Không phải sùng bái tôi, cái họ sùng bái là tiền.”
“Đi đâu vậy?”, anh hỏi.
Mãi lúc sau Tâm My vẫn chưa trả lời. Cô hiểu con người này, năm ấy khi anh phải chịu áp lực vì bị đám tiền bối trong giới học thuật bài bác như một kẻ tài hèn sức mọn, tập tọe vào nghề, anh vẫn đàng hoàng, vẫn lên lớp, trên môi vẫn luôn mang nụ cười điềm nhiên như đã được đăng ký bản quyền của riêng anh. Thế nhưng mấy năm lại đây, sau khi những quan điểm học thuật đây sắc bén của anh dần nhận được sự công nhận của một bộ phận trong giới học thuật thì anh lại phủi tay từ bỏ chuyển hướng sang đầu tư.
“Lão Tống, tại sao đột nhiên nghỉ việc, đột nhiên quyết định tới An Thành?”
“Chẳng phải Tiểu Ngũ đã nói rồi sao? Lấy vợ chi phí tốn kém, lương ở Đại học Đông Nam không đủ.”
“Vớ vẩn!”, cô mắng, rồi lại nhìn ra cửa sổ, đầu bốc khói nghi ngút, “Đi đâu?”.
“Về nhà”, vẻ mặt Tống Thư Ngu thản nhiên như không.
“Tống cá trê, anh không sợ tôi nay tôi đập vỡ sống mũi, anh chỉ lăm lăm đưa tôi về nhà anh thôi hả?”
Hà Tâm My cố nhớ lại mối quan hệ của cô và Tống Thư Ngu bắt đầu từ bao giờ đã trở nên chẳng ngại chẳng ngùng chẳng rõ chẳng ràng như thế này, tất cả nguồn cơn chính là ngày sinh nhật hôm đó. Quả nhiên, men rượu khiến người ta trở nên đàng điếm. Chỉ một lần lộn nhầm ga giường, dính ngay phải mớ cao bôi da chó này.
Trên bệ cửa sổ lớn trong phòng sách hướng quay mặt ra hồ có bày một bàn cờ vây, cô ngồi khoanh chân bên cạnh ngán ngẩm ngồi chơi cờ. Nhìn về phía bàn sách, chỉ thấy nửa đầu Tống Thư Ngu đang lấp ló sau màn hình máy tính. Thế này có gọi là phò thái tử đọc sách không?
“Lão Tống, tôi phải về rồi. Quần áo mặc hai ngày, phải thay thôi.”
“Sáng mai tôi đưa cô về.”
Trời ạ, vừa nghĩ tới có khả năng lại phải chịu đựng thêm tai ương như tối qua khiến cô lạnh cả người.
“Thế không được, tất cả mọi người ở tòa soạn tưởng tôi với anh sống thử thì phiền phức lắm. Anh không ai thèm thì chẳng sao, còn tôi phải lấy chồng nữa chứ.”
“Yên tâm, không ai thèm thì tôi chịu vậy”, miệng anh nói mà đầu không buồn ngẩng.
“… Vợ của phó tổng biên tập là bạn mẹ tôi, nhỡ đến tai mẹ tôi thì làm thế nào? Tôi đi đời luôn đấy”, Tâm My nói vẻ ủ rũ. Cô đang tưởng tượng ra vẻ mặt của mẹ nếu biết cô cùng ở với lão Tống, quân cờ trong tay rơi bụp xuống đất, lăn đi một quãng xa.
Tống Thư Ngu chẳng biết đã đứng dậy từ bao giờ, mũi chân chặn quân cờ đang lăn tới, nhặt lên rồi để vào chiếc liên bên cạnh bàn cờ: “Tại sao?”.
Tâm My ngẩng đầu, không hiểu ý anh.
“Tại sao lại cho rằng mẹ cô nhất định sẽ phản đối chuyện chúng ta ở bên nhau?”
“Còn phải hỏi à? Anh là trưởng bối của tôi, mẹ tôi luôn coi anh như người thầy mẫu mực của tôi, đột nhiên phát hiện chúng ta mần bên nhau, thế chẳng phải biến anh thành kẻ lòng lang dạ sói sao?”
Tống Thư Ngu nheo đôi lông mày: “Đừng có dùng từ ‘mần’”.
Tâm My cố nài nỉ: “Tôi thấy từ này là chuẩn nhât, chúng ta giờ tán tỉnh qua lại mần thành mối quan hệ không chính đáng, anh có từ nào chính xác hơn không?”.
Xem ra Tống Thư Ngu như vừa bị sét đánh, mãi lúc sau mới bình thường trở lại, nói: “Tôi thấy có một từ còn thích hợp hơn thế, gọi là yêu nhau”.
Lần này thì Tâm My bị sét xuyên trúng, há mồm cụt lưỡi nhìn vẻ mặt từ bình tĩnh rồi mỉm cười của anh: “Lại, lại đùa”.
Ánh mắt Tống Thư Ngu có chút bực bội.
“Anh đâu yêu tôi, tôi cũng đâu yêu anh, yêu yêu cái gì?”
Anh dần thu lại nụ cười, hai người lặng lẽ nhìn nhau, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi bên tai.
“Tôi về đây”, Tâm My không chịu nổi sự câm lặng khó chịu này, “Anh không muốn đưa, để tự tôi lái xe về”.
Anh đưa tay tóm lấy cổ tay cô: “Hà Tâm My, nếu không yêu em, tôi lại tự động dâng hiến cho em phiếu ăn dài hạn sao?”.
“Không yêu em, tôi lại đề nghị kết hôn sao?”
“Không yêu em, tôi lại lãng phí thời gian giao lưu với đám đồng nghiệp của em sao?”
“Không yêu em, tôi lại như đội cứu hỏa được thuê cứ gọi là tới sao?”
Tâm My sững người.
“Cả thế giói này đều biết tôi yêu em, chỉ mình em không biết, tôi nên gọi đó là ngây thơ hay là ngu ngốc đây?”
Tâm My như hóa đá.
“Đợi tới ngày em thông minh ra, tôi sợ đã vào viện dưỡng lão rồi”, anh thở dài.
“Nếu em không chê tôi già, không chê tôi nghèo, không chê tôi xấu, vậy chúng ta hãy thử tiếp tục yêu nhau có được hay không?”
“Tôi, tôi…”, cô ấp úng nói không nên lời, “Tôi…”.
Tống Thư Ngu đầy vẻ chờ đợi.
“Tôi muốn về nhà.”
Hà Tâm My, mày thật ngu hết thuốc chữa!
Tâm My vung tay không ngừng đập lên gối.
Lần đầu tiên trong đời được tỏ tình, lời tỏ tình khi nhớ lại thật ngọt ngào, thật tuyệt vời, thật lãng mạn đã bị mày làm cho tan tành rồi.
Nói gì không nói? Nói về nhà. Lúc ấy nhất định mặt mũi phải ngu si lắm, nếu không làm sao lão Tống lại thần người mất mây giây rồi phá lên cười như điên chứ, không khí đang tốt đẹp đã bị phá hỏng. Hu hu hu…
“Tôi về tới nhà rồi, em muốn hiểu thêm gì nữa không?”, cô đưa tay nhấc điện thoại, giọng nói của gã khi nãy vừa tỏ tình giờ có vẻ châm chọc.
“Tôi…”, Tâm My dụi mắt, tự nhiên thấy ươn ướt, ‘Tôi vẫn không hiểu”.
Đầu dây bên kia lặng đi mất mây giây, kế đó là một tràng cười khùng khục.
“Tôi thực sự không hiểu. Tại sao lại thích tôi, chẳng phải anh toàn lấy tôi ra làm trò đùa sao? Còn nữa, thích tôi từ lúc nào, tại sao tôi không biết? Còn nữa, lần trước nói kết… kết hôn anh cũng đâu nói thích tôi, còn nữa cái gì mà cả thế giới đều biết? Đau đầu chết mất, còn ai biết nữa không hả…?”
Anh thở dài: “Đừng nghĩ nữa, ngủ sớm đi. Có gì ngày mai hỏi tiếp, thời gian thì chúng ta có thừa”.
“Ừm.”
Cách đó mấy cây số, Tống Thư Ngu trợn mắt nhìn điện thoại: Ranh con, đến tạm biệt cũng không được một câu.
“Không được nhìn tôi!”, Tâm My vừa lên xe đã la, “Nhìn đường đi”.
“Sáng sớm bảnh mắt đã đeo kính râm ra ngoài, cô sợ không ai thèm nhìn có phải không?”
Cô bĩu môi, không phản ứng.
Tống Thư Ngu nghiêng đầu, nhếch mép nói: “Bỏ kính xuống tôi xem”.
“Lái xe đi, tôi phải đi làm”, cô bất mãn.
“Chỉ nhìn một chút thôi.”
“Không.”
Anh không nhúc nhích, qua lớp kính màu nâu sẫm Tâm My vẫn cảm nhận ánh mắt kiên quyết và lém lỉnh của anh. Cô giơ tay nhấc kính lên: “Nhìn thấy chưa?”.
Nét mặt cười cợt của lão Tống dần giãn ra, đôi vai rung bần bật hỏi: “Cả đêm không ngủ hả?”.
Tâm My điên tiết: “Tôi sắp muộn rồi”.
Xe đỗ trước cửa tòa soạn, cô luống cuống nhảy xuống, vừa như bỗng nghĩ ra điều gì liền quay người về phía anh.
Tống Thư Ngu cười tít mắt: “Quên gì hả?”, nói đoạn hơi nghiêng mặt qua.
Cô túm lấy cổ anh giật giật lắc lắc: “Nhớ tôi nay dù việc gì, giao lưu gì cũng không được phép lên lịch, tối nay phải để cho tôi, tôi có một đống câu hỏi phải hỏi anh”.
Tống Thư Ngu miễn cưỡng gật đầu, thấy cô quay người, anh hoan hỉ trở lại: “Lại quên gì nữa?”.
“Không được lừa đảo, nếu không…”, cô vung nắm đấm, “Coi chừng lỗ mũi”.
Chương 20 – Chó mực
Tâm My có cảm giác mình sắp chết ngạt bởi bong bóng màu hồng.
“Cười gì mà nghệt mặt ra thế?”
Cố gắng giãy giụa trong đám bọt: “Chị Đỗ”.
“Sáng sớm bảnh mắt đã yêu đương rồi, tối qua còn chưa đủ quấn quýt hả?”
Cô đỏ mặt làu bàu: “Tối qua chúng em ai về nhà nấy chẳng liên quan, chẳng làm gì cả”.
“Tối qua không làm, vậy tối hôm trước làm rồi hử?”
… Tối hôm trước? Tâm My lo lắng.
“Tôi nói”, chị Đỗ không trêu cô nữa, lúc này mặt mới nghiêm lại, “Nhóc con sao ngốc nghếch vậy? Đàn ông không làm thì thôi, sao cô là con gái lại vô tâm tới mức để cậu ta dẫn về hang sói hả? Mấy đứa thực tập hôm qua không khác gì mấy con yêu tinh trong động bàn tơ chỉ chực nhả tơ cuốn lấy Đường Tăng, đứa nào đứa nấy như quỷ đói, chỉ thiếu để lộ hai răng nanh. Cô mà không đề cao cảnh giác, đợi mấy bữa bị người ta cướp mất thì chỉ có ngồi đây mà khóc thôi”.
“Anh ta đi tới đâu ruồi bâu tới đó, tôi quen rồi. Huống hồ, anh ta thực sự chẳng là gì của tôi cả”, nói thật, cô vẫn chưa nghĩ được gì. Anh ta nói thích là xong sao? Sao không hỏi thử xem cô có thích hay không?
“Nhóc con, thực thực hư hư…”, chị Đỗ nhìn cô vẻ ngờ vực, nhíu mày muốn xác nhận thêm lần nữa, “Có thật không có gì?”.
“Chỉ một tí xíu”, cô bấm một chút đầu ngón út, “Từng này này, còn chưa chính thức bắt đầu”.
Chị Đỗ hai mắt tròn xoe, nhìn tưởng muốn ngất: “Cô… Tôi chẳng biết phải nói thế nào nữa. Cả cái tòa soạn này đồn ầm lên anh ta và cô sống thử, cô bị đần hả? Giờ sếp tổng còn coi cô như báu vật, nếu không có gì thì tính sao?”.
Đâu phải Tâm My không biết đến đạo lý trèo cao ngã đau. Nhưng…
“Tống cá trê cố ý đào hố cho tôi thôi.”
“Chỉ cần cậu ấy có lòng là được”, chị Đỗ vừa ngoái đầu, nhìn Tâm My một lượt từ đầu tới chân, vừa nói vẻ xuýt xoa, “Thế này không được, vốn liếng duy nhất đã bị cô làm hỏng hết. Lúc ở bên cậu ấy đừng ăn mặc cổ hủ thế này, cô xem, phía trên áo sơ mi thắt nút làm cái gì? Phải để lộ khe, thoắt ẩn thoắt hiện”.
Tâm My cúi đầu nhìn mình, một trong những điều khiến cô đau đầu nhất chính là việc khó tìm được quần áo hoàn toàn phù hợp với chiều cao và bộ ngực vĩ đại này, gần như tất cả điểm nối giữa áo sơ mi và đồ nội y cô đều phải cho thêm một nút bấm giấu ở phía trong.
“Không cần đâu, chị Đỗ.” Tại sao giọng ai cũng giống như cô vớ được một thỏi vàng từ trên trời rơi trúng đầu vậy thế?
“Tỉnh lại đi, cáo đội lốt thỏ, còn không biết được vị trí của mình sao? Năm nay nếu được ngày phải lập tức hạ thủ, nhanh, gọn, chuẩn! Theo tôi, đầu tiên phải dụ dỗ, sau gọi mẹ cô tới bắt quả tang, với khả năng của mẹ cô đảm bảo chỉ sang ngày hôm sau hai người chắc chắc sẽ tiến hành thủ tục đầu tiên chạy tới gõ cửa ủy ban.”
Tâm My rùng mình, chợt nghi ngờ không biết có phải chị Đỗ bị lão Tống mua chuộc rồi không? Nhìn lại tuần qua, hình như có vài đồng nghiệp đều cười cười mờ ám, cô lại thoáng rùng mình, lẽ nào tất cả mọi người đều bị mua chuộc?
Tâm My bắt đầu tua lại cuộn băng, kể từ lần gặp đầu tiên với Tống Thư Ngu tại bãi đỗ xe.
Khi đó cô chuẩn bị lên lớp Mười một, tuổi dậy thì còn chưa kết thúc, áp lực đè nặng khiến cô thở không ra hơi, đến trường mặt mày ủ rũ như kẻ vô hồn, tan học chỉ thích chơi bời lang thang cùng đám bạn ngoài trường, hoặc giúp chúng bán đĩa CD hay chơi chiến tranh du kích với lực lượng quản lý đô thị. Nhớ lại hồi đó, cô đặc biệt mê phong cách Punk, trên cánh tay ngấn thịt đầy những chiếc vòng dây da tán đinh, chiếc khuyên tai rẻ tiền được đeo một bên, mỗi lần tháo ra lại mưng mủ; không có tiền đành phải mặc váy ngắn giả da đen; nhát gan, chỉ dám dán hình xăm hoa hồng trước ngực, cứ thế bước ra ngoài cũng trở thành một phần tử đậm chất Rock&Roll.
Chỉ có điều tất cả những phần tử phiến loạn này đều phải che đậy thật tốt giống như hoạt động bí mật vậy, trước khi về nhà phải xóa sạch mọi dấu vết.
Lần đầu tiên gặp Tống cá trê chính là lần chuẩn bị thoát xác, vừa vứt ba lô xuống, người dựa vào tường chuẩn bị cởi váy đồng phục thì Tống cá trê từ đâu lao tới.
Đó là phòng kho bên cạnh thang máy đi vào bãi đỗ xe, chắc do anh ta nghe thấy tiếng động. Căn phòng kho tối như mực khiến cặp đùi càng thêm trắng rõ, Tâm My chỉ trông thấy một thanh niên cao lớn từ ngoài lao vào, ánh mắt gian giảo dừng ngay dưới bụng cô ba tấc, báo hại cô hú hồn hét toáng, xách váy bỏ chạy, còn lão Tống xách cặp và giày của cô đuổi theo sau, âm thanh la hét vang vọng trong bãi đỗ xe dội lại liên hồi.
Lần gặp thứ hai, khi ấy cô đang đứng cạnh mẹ ở trong thang máy, còn hắn ta vừa nói chuyện với mẹ vừa liếc nhìn cô, bộ dạng vừa nghi ngờ vừa hiếu kỳ. Cô mắt dòm mũi mũi dòm mồm, kỹ năng giả nai lúc bình thường đã đạt tới cảnh giới điêu luyện vậy mà vẫn không thể đỡ nổi chùm X quang từ mắt hắn quét qua một lượt, thiếu chút nữa cô đưa mắt lườm lại.
Lần gặp thứ ba, hóa ra không chỉ là đồng nghiệp của bố mẹ, hắn còn là bạn chí cốt của chú Tâm My. Nhưng không có nổi tí kiến thức và giác ngộ của một trưởng bối, vì lão chẳng có chỗ nào đáng kính nên Tâm My luôn thờ ơ hếch mũi lên giời một cách vô thức.
Anh thích cô? Thích cái gì ở cô?
“… Khu mát xa chân bắt đầu phát hỏa, đến lúc tôi tói đó cũng đã cháy mất một nửa. Từ rất xa đã thấy màn khói đen đặc phủ lấy nửa bầu trời, bước lại gần, đám lửa cuồn cuộn thịnh nộ như Hỏa Diệm Sơn vậy. Chiếc xe cứu hỏa vươn thang cúm hộ lên cứu người, có rất nhiều người đang đứng ở lan can chờ đợi, tranh nhau để mình được xuống trước. Anh có đang nghe tôi nói không?”
Tống Thư Ngu gật đầu, Tâm My tiếp tục: “Có một cô bé khoảng mười mấy tuổi ở khu mát xa, không tranh nổi với những người đàn ông nên chỉ biết khóc, ai trông thấy cũng xót xa thương cảm. Chúng tôi ở dưới lo lắng mồ hôi túa ra… Tống cá trê, anh có đang nghe tôi nói không hả?”.
Tống Thư Ngu miễn cưỡng: “Em kể nửa tiếng đổng hồ rồi, tôi biết là có cháy ở khu mát xa chân, tầng sáu cháy mất hơn một nửa, chắc do hệ thông phòng cháy chữa cháy không đạt chuẩn, hiện giờ đã có hai người chết ba người bị thương; tôi còn biết buổi trưa mấy người tình nguyện các em ăn cơm mất mười ba đồng tám, buổi chiều còn lấy trộm bánh quy của chị Đỗ để lót dạ, rồi còn có đồng nghiệp gọi trà sữa và KFC, thế nên giờ mới không ăn tối được. Còn gì nữa không?”.
“Ranh con, nhìn mặt không giấu được chuyện gì, khác hẳn bộ mặt lúc chia tay sáng nay. Làm sao?”
Hà Tâm My nhất quyết không trả lời.
Tống Thư Ngu thấy cô ủ rũ, muốn thở dài nhưng thở không ra, chân đạp ga chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
“Tôi muốn về nhà, về nhà mẹ”, cô lén nhìn trộm anh, “Anh giận rồi à?”.
Anh chả nói chả rằng hừm một tiếng.
Tâm My rất giận. Lúc lửa cháy tại sao mọi người đều ngốc nghếch nhảy hết xuống, họ cũng đâu có cánh, đến kiến thức an toàn cơ bản cũng không hiểu sao? Nói nhảy là nhảy, lúc đáp đất thì còn gì là người nữa. Thịt nát xương tan rồi còn đâu. Còn nữa, tay nghề của các bác sĩ trong bệnh viện bậc nhất thành phố lại hoàn toàn đối nghịch với viện phí họ thu, đúng là mất hết y đức, cả thành phố có biết bao nhiêu bệnh viện cớ gì cứ phải lao vào bệnh viện này chứ?
Cô không phải người rộng lượng, vì thế cô nhất quyết không muốn gặp Tôn Gia Hạo, nhất quyết không muốn nhìn thấy Tôn Gia Hạo và Kiều Tiểu Tuyết ở bên nhau.
Chẳng phải nói ghét Tôn Gia Hạo sao? Vẫn ngờ nghệch tới đón người ta tan làm. Chẳng phải coi khinh Tôn Gia Hạo sao? Miệng còn cười toe toét như hoa.
“Tôi trông thấy Tôn Gia Hạo rồi, ở cổng bệnh viện”, cô định cắn móng tay thì chợt phát hiện mười đầu ngón tay đã nhẵn thín.
Đợi một lúc, Tống Thư Ngu mới cất lời: “Nói chuyện không?”.
“Không. Anh ta và Kiều Tiểu Tuyết đi với nhau, Tiểu Tuyết tới đón anh ta. Tôi không để mất lòng tự trọng, tiếp tục làm khó bản thân đâu. Chỉ nhìn đúng một lần.” Hà Tâm My mày nói dối, thực tế còn nhìn thêm hai ba lần nữa…
“Có ghen không? Đau lòng không? Anh còn tưởng cái gì em cũng lúc lạnh giá lúc quá lửa, không ngờ cũng kiên trì thế này”, Tống Thư Ngu nhếch miệng.
“Tống cá trê, anh chỉ thích châm chọc tôi”, cô rầu rĩ.
Anh mím chặt môi nói không thành tiếng. Xe đỗ trước cổng khu nhà phía đông, anh liền mở cửa xe bên cô nói: “Xuống xe”.
Tâm My nghệt mặt: “Tôi coi anh là bạn nên mới nói chuyện. Anh tức tối cái nỗi gì?”.
“Tôi có việc, không hơi đâu nghe cô kể chuyện thất tình.”
“Tôi thế sao?”, cô muốn giải thích, thì chợt nhìn thấy ngọn lửa bùng bùng trong mắt anh, lập tức cũng lên cơn, “Không hơi đâu thì thôi”.
Cô đóng cửa xe, vẫn còn chưa kịp đứng vững thì đuôi xe Tống Thư Ngu đã quành ra phía cô, bụp bụp nhả khói rồi chạy mất.
“Tôi…”, Tâm My nhảy cẫng lên.
Chết đi chết đi chết đi!
Cô đá tung chiếc lon rỗng trên đường rồi đi thẳng vào trong khu ký túc dành cho giáo viên, trong đầu không ngừng xuất ra hiện vào gương mặt không chút cảm xúc của lão Tống. Còn nói yêu người ta, lúc buồn chẳng an ủi được một câu còn gọi gì là yêu.
Cô bỗng thấy lòng thật buồn, trống rỗng, nỗi buồn mênh mang vô định.
“Người như hắn ta, có biết bao nhiêu con gái tranh nhau lao vào. Tâm My, cậu vốn không thể chén nổi hắn đâu, sớm muộn kết quả cũng vậy thôi. Nói đến cướp, nếu không phải tôi thì cũng là người khác.”
Bong bóng màu hồng tới khi nào mới hết? Có thể chỉ trong một lần chớp mắt.
Sau khi chứng kiến sự thật phũ phàng, điều cô nghĩ đến đầu tiên chính là câu nói đó của Kiều Tiểu Tuyết, khi ấy là đang nói đên Tôn Gia Hạo, giờ xem chừng với Tống Thư Ngu còn thích hợp hơn. Cô ghét cảm giác trống rỗng lạ lẫm này, lúc nào cũng chỉ muốn con tim tràn ngập tình yêu. Nhưng tất thảy mọi người đều nhìn với ánh mắt như thể cô vừa nhặt được một món hời hoặc giọng điệu ganh ghét: “Tiểu Hà số sướng thế”.
“Chẳng phải anh xoay mông bỏ đi sao? Còn theo tôi làm gì?”, Tâm My lại đá vào chiếc lon rỗng bên vệ đường.
“Đi đâu ngồi một chút”, Tống Thư Ngu xuống xe, ánh mắt đưa một đường vòng trên không theo chiếc lon rỗng.
Cô bám lấy hàng rào xung quanh sân bóng rổ đưa mắt nhìn vào trong, đứng im bất động. Anh cũng đứng cạnh cô, không nói một lời.
Trên bóng đèn đường, đàn muỗi thi nhau bu lại. Trên sân bóng, những cặp giò dưới chiếc soóc ngắn di chuyển không ngừng thu hút ánh nhìn của cô.
“Tống cá trê, anh thích tôi ở điểm gì?”, cô khẽ hỏi, vừa như sợ anh nghe thấy lại như sợ anh không nghe thấy.
Anh không nói gì, cô thấy hơi thất vọng.
“Lần trước sau khi vấp ngã, có người bạn quen trên mạng an ủi, nói tôi chỉ có một lần thành công. Giống như thi đấu, điều mấu chốt là phải tìm đúng đối thủ”, cô nắm tay, “Tôi quyết định rồi, tôi phải tìm người kém mình, như thế chưa đánh đã thắng”.
Tống Thư Ngu giương mày: “Giá thỏa thuận?”.
“Tôi…”, Tâm My nhìn anh, lập tức lu xìu, “Anh còn hơn cả Tôn Gia Hạo, tuy tôi hiểu tại sao anh nói yêu tôi, nhưng tôi chỉ hiểu như thế cũng đủ rồi, tôi không giữ được anh, sớm muộn cũng bị người ta cướp mất mà thôi”.
“Ai giữ ai cơ?”, anh dở khóc dở cười.
“Hả?”
“Thảo nào trước lúc thi tốt nghiệp, có mỗi đề toán mà bắt giảng bốn năm lần, đầu em một nửa chứa nước một nửa chứa mỳ phải không?”, anh xoa xoa đầu cô, có vẻ tinh thần đã khá hơn nhiều, “Trông thấy bác sĩ Tôn sao lại liên tướng đến tôi?”.
Anh tiến lại gần hơn, ánh mắt như siết chặt lấy cô. Tâm My vội lùi ra sau chẳng may đầu đập vào hàng rào: “Điều kiện cả hai đều tốt cả. Tôn Gia Hạo đã bị Kiều Tiểu Tuyết cướp mất, sau này anh sẽ bị ai cướp mất đây? Tất cả đồng nghiệp đều nói tôi may mắn, nói tôi bẫy anh, tóm anh, quyến rũ anh, tôi cũng có lòng tự trọng được chưa? Tôi ngờ ngờ nghệch nghệch bị chém tơi bời máu tung tóe, sau này anh bị người ta nẫng tay trên, tôi biết tìm ai để khóc? Còn nữa, anh nói anh yêu tôi, hôm qua làm tôi sợ muốn chết. Nhưng hôm nay nghĩ lại, không thể nào. Chúng ta quen nhau bao lâu, mười năm! Anh có thích thì thích sớm hộ cái, việc gì phải đợi tới tận bây giờ? Nói thật, lão Tống, có phải anh cũng bị ép hôn?”.
Tống Thư Ngu nhắm mắt, cố gắng kiềm chế cơn kích động không để mình phải bóp cổ lắc mạnh cho cô tỉnh lại.
“Mười năm thì sao? Lần đầu tiên tôi gặp em, em bao nhiêu tuổi? Váy vớ lôi thôi, ngón cái thì giơ lên ngoáy mũi, mặt đần thối nhìn tôi.”
“Lúc nào? Sao tôi không nhớ?”, Tâm My há miệng, “Đừng nói anh bị mắc chứng yêu trẻ em!”
.
Tống Thư Ngu liếc sang: ‘Trong đầu em chứa gì thế hả?”.
Tâm My có phần ngại ngùng, lí nhí: “Anh từng này tuổi đầu không chịu kết hôn, đừng trách người ta nghĩ đến những chuyện bậy bạ”.
Tống Thư Ngu nhắm mắt lại.
“Lão Tống, chúng ta làm bạn có được không? Như trước đây ấy”, cô khẩn cầu vẻ tội nghiệp, “Tôi sợ chẳng may, chúng ta sau này đến bạn bè cũng không làm nổi”.
Anh nhìn cô không chớp mắt, Tâm My nuốt nước bọt, trân trân nhìn anh.
“Lúc bình thường giơ nanh múa vuốt, đến lúc quan trọng thì chẳng được việc gì”, anh thở dài, “Không thể quá cầu toàn, trong lòng cảm giác như có chồi non mới nhú, đẹp vô cùng khiến người ta cảm thấy vui tai thích mắt, còn có thể thấy trái tim của anh ta đập thình thịch… Hà Tâm My, tôi nghe xong mấy câu này vẫn cố gắng tiếp tục làm vừa lòng em bằng cách làm bạn bình thường, tôi có còn là đàn ông không?”
Tâm My há hốc miệng, đó là lời của cô nói về Tôn Gia Hạo, từng từ từng chữ anh ấy đều nhớ hết? Cô cười trừ: “Đó là sai lầm, sai lầm. Tôi lỡ bước đâu phải lần một lần hai, trí nhớ anh tốt cũng đâu cần lãng phí nó cho tôi”.
Bàn tay anh đặt trên tấm lưới phía sau cô, mặt mỗi lúc một sát. Không khí xung quanh đều như bị anh lấy hết, cô thở không ra hơi: “Lão Tống, anh, tại sao anh không thử hỏi tôi, tôi có yêu anh không?”.
… Nếu như cô không yêu, có thể từ chối anh.
Tống Thư Ngu mím chặt môi: “Anh đã canh mấy năm nay, giờ chẳng muốn quan tâm nữa”.
Dứt lời anh cúi đầu, đôi môi khóa chặt lên đôi môi cô đang khép hờ.
Trong sân bóng, một trái bóng rổ rơi “bịch” xuống đất, rồi nảy lên nện vào lưng cô.
Tâm My nghĩ nát óc cũng chẳng biết sức mê hoặc của lão Tống ở đâu mà đến người nhà của đồng nghiệp trong ban xã hội cũng đổ xô tới. Hai bàn ăn trong phòng được đặt sẵn còn không đủ chỗ ngồi, phải cấp tốc ghép thêm một bàn nữa. Thì thầm to nhỏ, cười nói râm ran, có người thậm chí còn mở cả tờ báo chứng khoán đang kè kè bên người ra để phân tích này nọ. Cái này gọi gì là liên hoan, có mà đại hội bán hàng đa cấp cùng nhau học tập tiến bộ, tay trong tay cùng hướng tới con đường tài lộc!
Sau khi chủ khách hoan hoan hỉ hỉ, Tâm My hỏi Tống Thư Ngu: “Tôi đã biết từ lâu là khoảng nửa năm trước anh với ông Diệp đã dự tính được lần đại suy thoái của thị trường cổ phiếu và từng cùng một vài nhà nghiên cứu phản đối mạnh mẽ và phải chịu không ít công kích, nhưng cũng không tới mức anh được sùng bái thế này chứ?”.
Tống Thư Ngu chỉ cười, đoạn nói: “Không phải sùng bái tôi, cái họ sùng bái là tiền.”
“Đi đâu vậy?”, anh hỏi.
Mãi lúc sau Tâm My vẫn chưa trả lời. Cô hiểu con người này, năm ấy khi anh phải chịu áp lực vì bị đám tiền bối trong giới học thuật bài bác như một kẻ tài hèn sức mọn, tập tọe vào nghề, anh vẫn đàng hoàng, vẫn lên lớp, trên môi vẫn luôn mang nụ cười điềm nhiên như đã được đăng ký bản quyền của riêng anh. Thế nhưng mấy năm lại đây, sau khi những quan điểm học thuật đây sắc bén của anh dần nhận được sự công nhận của một bộ phận trong giới học thuật thì anh lại phủi tay từ bỏ chuyển hướng sang đầu tư.
“Lão Tống, tại sao đột nhiên nghỉ việc, đột nhiên quyết định tới An Thành?”
“Chẳng phải Tiểu Ngũ đã nói rồi sao? Lấy vợ chi phí tốn kém, lương ở Đại học Đông Nam không đủ.”
“Vớ vẩn!”, cô mắng, rồi lại nhìn ra cửa sổ, đầu bốc khói nghi ngút, “Đi đâu?”.
“Về nhà”, vẻ mặt Tống Thư Ngu thản nhiên như không.
“Tống cá trê, anh không sợ tôi nay tôi đập vỡ sống mũi, anh chỉ lăm lăm đưa tôi về nhà anh thôi hả?”
Hà Tâm My cố nhớ lại mối quan hệ của cô và Tống Thư Ngu bắt đầu từ bao giờ đã trở nên chẳng ngại chẳng ngùng chẳng rõ chẳng ràng như thế này, tất cả nguồn cơn chính là ngày sinh nhật hôm đó. Quả nhiên, men rượu khiến người ta trở nên đàng điếm. Chỉ một lần lộn nhầm ga giường, dính ngay phải mớ cao bôi da chó này.
Trên bệ cửa sổ lớn trong phòng sách hướng quay mặt ra hồ có bày một bàn cờ vây, cô ngồi khoanh chân bên cạnh ngán ngẩm ngồi chơi cờ. Nhìn về phía bàn sách, chỉ thấy nửa đầu Tống Thư Ngu đang lấp ló sau màn hình máy tính. Thế này có gọi là phò thái tử đọc sách không?
“Lão Tống, tôi phải về rồi. Quần áo mặc hai ngày, phải thay thôi.”
“Sáng mai tôi đưa cô về.”
Trời ạ, vừa nghĩ tới có khả năng lại phải chịu đựng thêm tai ương như tối qua khiến cô lạnh cả người.
“Thế không được, tất cả mọi người ở tòa soạn tưởng tôi với anh sống thử thì phiền phức lắm. Anh không ai thèm thì chẳng sao, còn tôi phải lấy chồng nữa chứ.”
“Yên tâm, không ai thèm thì tôi chịu vậy”, miệng anh nói mà đầu không buồn ngẩng.
“… Vợ của phó tổng biên tập là bạn mẹ tôi, nhỡ đến tai mẹ tôi thì làm thế nào? Tôi đi đời luôn đấy”, Tâm My nói vẻ ủ rũ. Cô đang tưởng tượng ra vẻ mặt của mẹ nếu biết cô cùng ở với lão Tống, quân cờ trong tay rơi bụp xuống đất, lăn đi một quãng xa.
Tống Thư Ngu chẳng biết đã đứng dậy từ bao giờ, mũi chân chặn quân cờ đang lăn tới, nhặt lên rồi để vào chiếc liên bên cạnh bàn cờ: “Tại sao?”.
Tâm My ngẩng đầu, không hiểu ý anh.
“Tại sao lại cho rằng mẹ cô nhất định sẽ phản đối chuyện chúng ta ở bên nhau?”
“Còn phải hỏi à? Anh là trưởng bối của tôi, mẹ tôi luôn coi anh như người thầy mẫu mực của tôi, đột nhiên phát hiện chúng ta mần bên nhau, thế chẳng phải biến anh thành kẻ lòng lang dạ sói sao?”
Tống Thư Ngu nheo đôi lông mày: “Đừng có dùng từ ‘mần’”.
Tâm My cố nài nỉ: “Tôi thấy từ này là chuẩn nhât, chúng ta giờ tán tỉnh qua lại mần thành mối quan hệ không chính đáng, anh có từ nào chính xác hơn không?”.
Xem ra Tống Thư Ngu như vừa bị sét đánh, mãi lúc sau mới bình thường trở lại, nói: “Tôi thấy có một từ còn thích hợp hơn thế, gọi là yêu nhau”.
Lần này thì Tâm My bị sét xuyên trúng, há mồm cụt lưỡi nhìn vẻ mặt từ bình tĩnh rồi mỉm cười của anh: “Lại, lại đùa”.
Ánh mắt Tống Thư Ngu có chút bực bội.
“Anh đâu yêu tôi, tôi cũng đâu yêu anh, yêu yêu cái gì?”
Anh dần thu lại nụ cười, hai người lặng lẽ nhìn nhau, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi bên tai.
“Tôi về đây”, Tâm My không chịu nổi sự câm lặng khó chịu này, “Anh không muốn đưa, để tự tôi lái xe về”.
Anh đưa tay tóm lấy cổ tay cô: “Hà Tâm My, nếu không yêu em, tôi lại tự động dâng hiến cho em phiếu ăn dài hạn sao?”.
“Không yêu em, tôi lại đề nghị kết hôn sao?”
“Không yêu em, tôi lại lãng phí thời gian giao lưu với đám đồng nghiệp của em sao?”
“Không yêu em, tôi lại như đội cứu hỏa được thuê cứ gọi là tới sao?”
Tâm My sững người.
“Cả thế giói này đều biết tôi yêu em, chỉ mình em không biết, tôi nên gọi đó là ngây thơ hay là ngu ngốc đây?”
Tâm My như hóa đá.
“Đợi tới ngày em thông minh ra, tôi sợ đã vào viện dưỡng lão rồi”, anh thở dài.
“Nếu em không chê tôi già, không chê tôi nghèo, không chê tôi xấu, vậy chúng ta hãy thử tiếp tục yêu nhau có được hay không?”
“Tôi, tôi…”, cô ấp úng nói không nên lời, “Tôi…”.
Tống Thư Ngu đầy vẻ chờ đợi.
“Tôi muốn về nhà.”
Hà Tâm My, mày thật ngu hết thuốc chữa!
Tâm My vung tay không ngừng đập lên gối.
Lần đầu tiên trong đời được tỏ tình, lời tỏ tình khi nhớ lại thật ngọt ngào, thật tuyệt vời, thật lãng mạn đã bị mày làm cho tan tành rồi.
Nói gì không nói? Nói về nhà. Lúc ấy nhất định mặt mũi phải ngu si lắm, nếu không làm sao lão Tống lại thần người mất mây giây rồi phá lên cười như điên chứ, không khí đang tốt đẹp đã bị phá hỏng. Hu hu hu…
“Tôi về tới nhà rồi, em muốn hiểu thêm gì nữa không?”, cô đưa tay nhấc điện thoại, giọng nói của gã khi nãy vừa tỏ tình giờ có vẻ châm chọc.
“Tôi…”, Tâm My dụi mắt, tự nhiên thấy ươn ướt, ‘Tôi vẫn không hiểu”.
Đầu dây bên kia lặng đi mất mây giây, kế đó là một tràng cười khùng khục.
“Tôi thực sự không hiểu. Tại sao lại thích tôi, chẳng phải anh toàn lấy tôi ra làm trò đùa sao? Còn nữa, thích tôi từ lúc nào, tại sao tôi không biết? Còn nữa, lần trước nói kết… kết hôn anh cũng đâu nói thích tôi, còn nữa cái gì mà cả thế giới đều biết? Đau đầu chết mất, còn ai biết nữa không hả…?”
Anh thở dài: “Đừng nghĩ nữa, ngủ sớm đi. Có gì ngày mai hỏi tiếp, thời gian thì chúng ta có thừa”.
“Ừm.”
Cách đó mấy cây số, Tống Thư Ngu trợn mắt nhìn điện thoại: Ranh con, đến tạm biệt cũng không được một câu.
“Không được nhìn tôi!”, Tâm My vừa lên xe đã la, “Nhìn đường đi”.
“Sáng sớm bảnh mắt đã đeo kính râm ra ngoài, cô sợ không ai thèm nhìn có phải không?”
Cô bĩu môi, không phản ứng.
Tống Thư Ngu nghiêng đầu, nhếch mép nói: “Bỏ kính xuống tôi xem”.
“Lái xe đi, tôi phải đi làm”, cô bất mãn.
“Chỉ nhìn một chút thôi.”
“Không.”
Anh không nhúc nhích, qua lớp kính màu nâu sẫm Tâm My vẫn cảm nhận ánh mắt kiên quyết và lém lỉnh của anh. Cô giơ tay nhấc kính lên: “Nhìn thấy chưa?”.
Nét mặt cười cợt của lão Tống dần giãn ra, đôi vai rung bần bật hỏi: “Cả đêm không ngủ hả?”.
Tâm My điên tiết: “Tôi sắp muộn rồi”.
Xe đỗ trước cửa tòa soạn, cô luống cuống nhảy xuống, vừa như bỗng nghĩ ra điều gì liền quay người về phía anh.
Tống Thư Ngu cười tít mắt: “Quên gì hả?”, nói đoạn hơi nghiêng mặt qua.
Cô túm lấy cổ anh giật giật lắc lắc: “Nhớ tôi nay dù việc gì, giao lưu gì cũng không được phép lên lịch, tối nay phải để cho tôi, tôi có một đống câu hỏi phải hỏi anh”.
Tống Thư Ngu miễn cưỡng gật đầu, thấy cô quay người, anh hoan hỉ trở lại: “Lại quên gì nữa?”.
“Không được lừa đảo, nếu không…”, cô vung nắm đấm, “Coi chừng lỗ mũi”.
Chương 20 – Chó mực
Tâm My có cảm giác mình sắp chết ngạt bởi bong bóng màu hồng.
“Cười gì mà nghệt mặt ra thế?”
Cố gắng giãy giụa trong đám bọt: “Chị Đỗ”.
“Sáng sớm bảnh mắt đã yêu đương rồi, tối qua còn chưa đủ quấn quýt hả?”
Cô đỏ mặt làu bàu: “Tối qua chúng em ai về nhà nấy chẳng liên quan, chẳng làm gì cả”.
“Tối qua không làm, vậy tối hôm trước làm rồi hử?”
… Tối hôm trước? Tâm My lo lắng.
“Tôi nói”, chị Đỗ không trêu cô nữa, lúc này mặt mới nghiêm lại, “Nhóc con sao ngốc nghếch vậy? Đàn ông không làm thì thôi, sao cô là con gái lại vô tâm tới mức để cậu ta dẫn về hang sói hả? Mấy đứa thực tập hôm qua không khác gì mấy con yêu tinh trong động bàn tơ chỉ chực nhả tơ cuốn lấy Đường Tăng, đứa nào đứa nấy như quỷ đói, chỉ thiếu để lộ hai răng nanh. Cô mà không đề cao cảnh giác, đợi mấy bữa bị người ta cướp mất thì chỉ có ngồi đây mà khóc thôi”.
“Anh ta đi tới đâu ruồi bâu tới đó, tôi quen rồi. Huống hồ, anh ta thực sự chẳng là gì của tôi cả”, nói thật, cô vẫn chưa nghĩ được gì. Anh ta nói thích là xong sao? Sao không hỏi thử xem cô có thích hay không?
“Nhóc con, thực thực hư hư…”, chị Đỗ nhìn cô vẻ ngờ vực, nhíu mày muốn xác nhận thêm lần nữa, “Có thật không có gì?”.
“Chỉ một tí xíu”, cô bấm một chút đầu ngón út, “Từng này này, còn chưa chính thức bắt đầu”.
Chị Đỗ hai mắt tròn xoe, nhìn tưởng muốn ngất: “Cô… Tôi chẳng biết phải nói thế nào nữa. Cả cái tòa soạn này đồn ầm lên anh ta và cô sống thử, cô bị đần hả? Giờ sếp tổng còn coi cô như báu vật, nếu không có gì thì tính sao?”.
Đâu phải Tâm My không biết đến đạo lý trèo cao ngã đau. Nhưng…
“Tống cá trê cố ý đào hố cho tôi thôi.”
“Chỉ cần cậu ấy có lòng là được”, chị Đỗ vừa ngoái đầu, nhìn Tâm My một lượt từ đầu tới chân, vừa nói vẻ xuýt xoa, “Thế này không được, vốn liếng duy nhất đã bị cô làm hỏng hết. Lúc ở bên cậu ấy đừng ăn mặc cổ hủ thế này, cô xem, phía trên áo sơ mi thắt nút làm cái gì? Phải để lộ khe, thoắt ẩn thoắt hiện”.
Tâm My cúi đầu nhìn mình, một trong những điều khiến cô đau đầu nhất chính là việc khó tìm được quần áo hoàn toàn phù hợp với chiều cao và bộ ngực vĩ đại này, gần như tất cả điểm nối giữa áo sơ mi và đồ nội y cô đều phải cho thêm một nút bấm giấu ở phía trong.
“Không cần đâu, chị Đỗ.” Tại sao giọng ai cũng giống như cô vớ được một thỏi vàng từ trên trời rơi trúng đầu vậy thế?
“Tỉnh lại đi, cáo đội lốt thỏ, còn không biết được vị trí của mình sao? Năm nay nếu được ngày phải lập tức hạ thủ, nhanh, gọn, chuẩn! Theo tôi, đầu tiên phải dụ dỗ, sau gọi mẹ cô tới bắt quả tang, với khả năng của mẹ cô đảm bảo chỉ sang ngày hôm sau hai người chắc chắc sẽ tiến hành thủ tục đầu tiên chạy tới gõ cửa ủy ban.”
Tâm My rùng mình, chợt nghi ngờ không biết có phải chị Đỗ bị lão Tống mua chuộc rồi không? Nhìn lại tuần qua, hình như có vài đồng nghiệp đều cười cười mờ ám, cô lại thoáng rùng mình, lẽ nào tất cả mọi người đều bị mua chuộc?
Tâm My bắt đầu tua lại cuộn băng, kể từ lần gặp đầu tiên với Tống Thư Ngu tại bãi đỗ xe.
Khi đó cô chuẩn bị lên lớp Mười một, tuổi dậy thì còn chưa kết thúc, áp lực đè nặng khiến cô thở không ra hơi, đến trường mặt mày ủ rũ như kẻ vô hồn, tan học chỉ thích chơi bời lang thang cùng đám bạn ngoài trường, hoặc giúp chúng bán đĩa CD hay chơi chiến tranh du kích với lực lượng quản lý đô thị. Nhớ lại hồi đó, cô đặc biệt mê phong cách Punk, trên cánh tay ngấn thịt đầy những chiếc vòng dây da tán đinh, chiếc khuyên tai rẻ tiền được đeo một bên, mỗi lần tháo ra lại mưng mủ; không có tiền đành phải mặc váy ngắn giả da đen; nhát gan, chỉ dám dán hình xăm hoa hồng trước ngực, cứ thế bước ra ngoài cũng trở thành một phần tử đậm chất Rock&Roll.
Chỉ có điều tất cả những phần tử phiến loạn này đều phải che đậy thật tốt giống như hoạt động bí mật vậy, trước khi về nhà phải xóa sạch mọi dấu vết.
Lần đầu tiên gặp Tống cá trê chính là lần chuẩn bị thoát xác, vừa vứt ba lô xuống, người dựa vào tường chuẩn bị cởi váy đồng phục thì Tống cá trê từ đâu lao tới.
Đó là phòng kho bên cạnh thang máy đi vào bãi đỗ xe, chắc do anh ta nghe thấy tiếng động. Căn phòng kho tối như mực khiến cặp đùi càng thêm trắng rõ, Tâm My chỉ trông thấy một thanh niên cao lớn từ ngoài lao vào, ánh mắt gian giảo dừng ngay dưới bụng cô ba tấc, báo hại cô hú hồn hét toáng, xách váy bỏ chạy, còn lão Tống xách cặp và giày của cô đuổi theo sau, âm thanh la hét vang vọng trong bãi đỗ xe dội lại liên hồi.
Lần gặp thứ hai, khi ấy cô đang đứng cạnh mẹ ở trong thang máy, còn hắn ta vừa nói chuyện với mẹ vừa liếc nhìn cô, bộ dạng vừa nghi ngờ vừa hiếu kỳ. Cô mắt dòm mũi mũi dòm mồm, kỹ năng giả nai lúc bình thường đã đạt tới cảnh giới điêu luyện vậy mà vẫn không thể đỡ nổi chùm X quang từ mắt hắn quét qua một lượt, thiếu chút nữa cô đưa mắt lườm lại.
Lần gặp thứ ba, hóa ra không chỉ là đồng nghiệp của bố mẹ, hắn còn là bạn chí cốt của chú Tâm My. Nhưng không có nổi tí kiến thức và giác ngộ của một trưởng bối, vì lão chẳng có chỗ nào đáng kính nên Tâm My luôn thờ ơ hếch mũi lên giời một cách vô thức.
Anh thích cô? Thích cái gì ở cô?
“… Khu mát xa chân bắt đầu phát hỏa, đến lúc tôi tói đó cũng đã cháy mất một nửa. Từ rất xa đã thấy màn khói đen đặc phủ lấy nửa bầu trời, bước lại gần, đám lửa cuồn cuộn thịnh nộ như Hỏa Diệm Sơn vậy. Chiếc xe cứu hỏa vươn thang cúm hộ lên cứu người, có rất nhiều người đang đứng ở lan can chờ đợi, tranh nhau để mình được xuống trước. Anh có đang nghe tôi nói không?”
Tống Thư Ngu gật đầu, Tâm My tiếp tục: “Có một cô bé khoảng mười mấy tuổi ở khu mát xa, không tranh nổi với những người đàn ông nên chỉ biết khóc, ai trông thấy cũng xót xa thương cảm. Chúng tôi ở dưới lo lắng mồ hôi túa ra… Tống cá trê, anh có đang nghe tôi nói không hả?”.
Tống Thư Ngu miễn cưỡng: “Em kể nửa tiếng đổng hồ rồi, tôi biết là có cháy ở khu mát xa chân, tầng sáu cháy mất hơn một nửa, chắc do hệ thông phòng cháy chữa cháy không đạt chuẩn, hiện giờ đã có hai người chết ba người bị thương; tôi còn biết buổi trưa mấy người tình nguyện các em ăn cơm mất mười ba đồng tám, buổi chiều còn lấy trộm bánh quy của chị Đỗ để lót dạ, rồi còn có đồng nghiệp gọi trà sữa và KFC, thế nên giờ mới không ăn tối được. Còn gì nữa không?”.
“Ranh con, nhìn mặt không giấu được chuyện gì, khác hẳn bộ mặt lúc chia tay sáng nay. Làm sao?”
Hà Tâm My nhất quyết không trả lời.
Tống Thư Ngu thấy cô ủ rũ, muốn thở dài nhưng thở không ra, chân đạp ga chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
“Tôi muốn về nhà, về nhà mẹ”, cô lén nhìn trộm anh, “Anh giận rồi à?”.
Anh chả nói chả rằng hừm một tiếng.
Tâm My rất giận. Lúc lửa cháy tại sao mọi người đều ngốc nghếch nhảy hết xuống, họ cũng đâu có cánh, đến kiến thức an toàn cơ bản cũng không hiểu sao? Nói nhảy là nhảy, lúc đáp đất thì còn gì là người nữa. Thịt nát xương tan rồi còn đâu. Còn nữa, tay nghề của các bác sĩ trong bệnh viện bậc nhất thành phố lại hoàn toàn đối nghịch với viện phí họ thu, đúng là mất hết y đức, cả thành phố có biết bao nhiêu bệnh viện cớ gì cứ phải lao vào bệnh viện này chứ?
Cô không phải người rộng lượng, vì thế cô nhất quyết không muốn gặp Tôn Gia Hạo, nhất quyết không muốn nhìn thấy Tôn Gia Hạo và Kiều Tiểu Tuyết ở bên nhau.
Chẳng phải nói ghét Tôn Gia Hạo sao? Vẫn ngờ nghệch tới đón người ta tan làm. Chẳng phải coi khinh Tôn Gia Hạo sao? Miệng còn cười toe toét như hoa.
“Tôi trông thấy Tôn Gia Hạo rồi, ở cổng bệnh viện”, cô định cắn móng tay thì chợt phát hiện mười đầu ngón tay đã nhẵn thín.
Đợi một lúc, Tống Thư Ngu mới cất lời: “Nói chuyện không?”.
“Không. Anh ta và Kiều Tiểu Tuyết đi với nhau, Tiểu Tuyết tới đón anh ta. Tôi không để mất lòng tự trọng, tiếp tục làm khó bản thân đâu. Chỉ nhìn đúng một lần.” Hà Tâm My mày nói dối, thực tế còn nhìn thêm hai ba lần nữa…
“Có ghen không? Đau lòng không? Anh còn tưởng cái gì em cũng lúc lạnh giá lúc quá lửa, không ngờ cũng kiên trì thế này”, Tống Thư Ngu nhếch miệng.
“Tống cá trê, anh chỉ thích châm chọc tôi”, cô rầu rĩ.
Anh mím chặt môi nói không thành tiếng. Xe đỗ trước cổng khu nhà phía đông, anh liền mở cửa xe bên cô nói: “Xuống xe”.
Tâm My nghệt mặt: “Tôi coi anh là bạn nên mới nói chuyện. Anh tức tối cái nỗi gì?”.
“Tôi có việc, không hơi đâu nghe cô kể chuyện thất tình.”
“Tôi thế sao?”, cô muốn giải thích, thì chợt nhìn thấy ngọn lửa bùng bùng trong mắt anh, lập tức cũng lên cơn, “Không hơi đâu thì thôi”.
Cô đóng cửa xe, vẫn còn chưa kịp đứng vững thì đuôi xe Tống Thư Ngu đã quành ra phía cô, bụp bụp nhả khói rồi chạy mất.
“Tôi…”, Tâm My nhảy cẫng lên.
Chết đi chết đi chết đi!
Cô đá tung chiếc lon rỗng trên đường rồi đi thẳng vào trong khu ký túc dành cho giáo viên, trong đầu không ngừng xuất ra hiện vào gương mặt không chút cảm xúc của lão Tống. Còn nói yêu người ta, lúc buồn chẳng an ủi được một câu còn gọi gì là yêu.
Cô bỗng thấy lòng thật buồn, trống rỗng, nỗi buồn mênh mang vô định.
“Người như hắn ta, có biết bao nhiêu con gái tranh nhau lao vào. Tâm My, cậu vốn không thể chén nổi hắn đâu, sớm muộn kết quả cũng vậy thôi. Nói đến cướp, nếu không phải tôi thì cũng là người khác.”
Bong bóng màu hồng tới khi nào mới hết? Có thể chỉ trong một lần chớp mắt.
Sau khi chứng kiến sự thật phũ phàng, điều cô nghĩ đến đầu tiên chính là câu nói đó của Kiều Tiểu Tuyết, khi ấy là đang nói đên Tôn Gia Hạo, giờ xem chừng với Tống Thư Ngu còn thích hợp hơn. Cô ghét cảm giác trống rỗng lạ lẫm này, lúc nào cũng chỉ muốn con tim tràn ngập tình yêu. Nhưng tất thảy mọi người đều nhìn với ánh mắt như thể cô vừa nhặt được một món hời hoặc giọng điệu ganh ghét: “Tiểu Hà số sướng thế”.
“Chẳng phải anh xoay mông bỏ đi sao? Còn theo tôi làm gì?”, Tâm My lại đá vào chiếc lon rỗng bên vệ đường.
“Đi đâu ngồi một chút”, Tống Thư Ngu xuống xe, ánh mắt đưa một đường vòng trên không theo chiếc lon rỗng.
Cô bám lấy hàng rào xung quanh sân bóng rổ đưa mắt nhìn vào trong, đứng im bất động. Anh cũng đứng cạnh cô, không nói một lời.
Trên bóng đèn đường, đàn muỗi thi nhau bu lại. Trên sân bóng, những cặp giò dưới chiếc soóc ngắn di chuyển không ngừng thu hút ánh nhìn của cô.
“Tống cá trê, anh thích tôi ở điểm gì?”, cô khẽ hỏi, vừa như sợ anh nghe thấy lại như sợ anh không nghe thấy.
Anh không nói gì, cô thấy hơi thất vọng.
“Lần trước sau khi vấp ngã, có người bạn quen trên mạng an ủi, nói tôi chỉ có một lần thành công. Giống như thi đấu, điều mấu chốt là phải tìm đúng đối thủ”, cô nắm tay, “Tôi quyết định rồi, tôi phải tìm người kém mình, như thế chưa đánh đã thắng”.
Tống Thư Ngu giương mày: “Giá thỏa thuận?”.
“Tôi…”, Tâm My nhìn anh, lập tức lu xìu, “Anh còn hơn cả Tôn Gia Hạo, tuy tôi hiểu tại sao anh nói yêu tôi, nhưng tôi chỉ hiểu như thế cũng đủ rồi, tôi không giữ được anh, sớm muộn cũng bị người ta cướp mất mà thôi”.
“Ai giữ ai cơ?”, anh dở khóc dở cười.
“Hả?”
“Thảo nào trước lúc thi tốt nghiệp, có mỗi đề toán mà bắt giảng bốn năm lần, đầu em một nửa chứa nước một nửa chứa mỳ phải không?”, anh xoa xoa đầu cô, có vẻ tinh thần đã khá hơn nhiều, “Trông thấy bác sĩ Tôn sao lại liên tướng đến tôi?”.
Anh tiến lại gần hơn, ánh mắt như siết chặt lấy cô. Tâm My vội lùi ra sau chẳng may đầu đập vào hàng rào: “Điều kiện cả hai đều tốt cả. Tôn Gia Hạo đã bị Kiều Tiểu Tuyết cướp mất, sau này anh sẽ bị ai cướp mất đây? Tất cả đồng nghiệp đều nói tôi may mắn, nói tôi bẫy anh, tóm anh, quyến rũ anh, tôi cũng có lòng tự trọng được chưa? Tôi ngờ ngờ nghệch nghệch bị chém tơi bời máu tung tóe, sau này anh bị người ta nẫng tay trên, tôi biết tìm ai để khóc? Còn nữa, anh nói anh yêu tôi, hôm qua làm tôi sợ muốn chết. Nhưng hôm nay nghĩ lại, không thể nào. Chúng ta quen nhau bao lâu, mười năm! Anh có thích thì thích sớm hộ cái, việc gì phải đợi tới tận bây giờ? Nói thật, lão Tống, có phải anh cũng bị ép hôn?”.
Tống Thư Ngu nhắm mắt, cố gắng kiềm chế cơn kích động không để mình phải bóp cổ lắc mạnh cho cô tỉnh lại.
“Mười năm thì sao? Lần đầu tiên tôi gặp em, em bao nhiêu tuổi? Váy vớ lôi thôi, ngón cái thì giơ lên ngoáy mũi, mặt đần thối nhìn tôi.”
“Lúc nào? Sao tôi không nhớ?”, Tâm My há miệng, “Đừng nói anh bị mắc chứng yêu trẻ em!”
.
Tống Thư Ngu liếc sang: ‘Trong đầu em chứa gì thế hả?”.
Tâm My có phần ngại ngùng, lí nhí: “Anh từng này tuổi đầu không chịu kết hôn, đừng trách người ta nghĩ đến những chuyện bậy bạ”.
Tống Thư Ngu nhắm mắt lại.
“Lão Tống, chúng ta làm bạn có được không? Như trước đây ấy”, cô khẩn cầu vẻ tội nghiệp, “Tôi sợ chẳng may, chúng ta sau này đến bạn bè cũng không làm nổi”.
Anh nhìn cô không chớp mắt, Tâm My nuốt nước bọt, trân trân nhìn anh.
“Lúc bình thường giơ nanh múa vuốt, đến lúc quan trọng thì chẳng được việc gì”, anh thở dài, “Không thể quá cầu toàn, trong lòng cảm giác như có chồi non mới nhú, đẹp vô cùng khiến người ta cảm thấy vui tai thích mắt, còn có thể thấy trái tim của anh ta đập thình thịch… Hà Tâm My, tôi nghe xong mấy câu này vẫn cố gắng tiếp tục làm vừa lòng em bằng cách làm bạn bình thường, tôi có còn là đàn ông không?”
Tâm My há hốc miệng, đó là lời của cô nói về Tôn Gia Hạo, từng từ từng chữ anh ấy đều nhớ hết? Cô cười trừ: “Đó là sai lầm, sai lầm. Tôi lỡ bước đâu phải lần một lần hai, trí nhớ anh tốt cũng đâu cần lãng phí nó cho tôi”.
Bàn tay anh đặt trên tấm lưới phía sau cô, mặt mỗi lúc một sát. Không khí xung quanh đều như bị anh lấy hết, cô thở không ra hơi: “Lão Tống, anh, tại sao anh không thử hỏi tôi, tôi có yêu anh không?”.
… Nếu như cô không yêu, có thể từ chối anh.
Tống Thư Ngu mím chặt môi: “Anh đã canh mấy năm nay, giờ chẳng muốn quan tâm nữa”.
Dứt lời anh cúi đầu, đôi môi khóa chặt lên đôi môi cô đang khép hờ.
Trong sân bóng, một trái bóng rổ rơi “bịch” xuống đất, rồi nảy lên nện vào lưng cô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét